Chu Tân Hạc mang về một chiếc túi mua sắm, mặt trên có in logo của “Trúc”, Quan Ánh bị món quà hấp dẫn: “Chú cho ai vậy?”
“Của cháu đấy, quần áo mới.” Chu Tân Hạc nới lỏng cà vạt, đặt món quà lên bàn, xoay người chuẩn bị đi vào phòng để quần áo, ánh mắt liếc qua nhìn thấy giấy đầy trên bàn, dừng chân lại.
Mắt Quan Ánh sáng rực lên: “Nhanh vậy mà đã làm xong rồi ạ?” Đang muốn đi qua lấy, cô đột nhiên nhớ ra vẫn còn một mớ hỗn độn giấy thỏa thuận chưa xử lý xong, cô ngả người ra sau, che lại đống giấy, thần không biết quỷ không hay mà lật sang mặt khác.
Chu Tân Hạc hỏi: “Đang gõ gì thế?”
“Tài liệu.” Quan Ánh nói câu vô nghĩa.
“Ừ. Đi thử quần áo đi.” Chu Tân Hạc đưa túi cho Quan Ánh, đưa tay giúp cô sắp xếp lại mặt bàn.
“!” Quan Ánh nhanh tay lẹ mắt, nhào qua ôm chặt cô Chu Tân Hạc.
Cô không có ý gì khác, chỉ muốn ngăn anh lại.
Đột nhiên không kịp đề phòng bị ôm lấy, Chu Tân Hạc sửng sốt, sau đó đưa tay đỡ cô, cúi đầu cười khẽ: “Làm gì vậy?”
Phải làm gì bây giờ đây…
Sắp đến Tết rồi, nhắc đến việc ly hôn trong thời gian này, còn liên quan đến đống tài sản kếch xù, sợ là không ở riêng được.
Quan Ánh ngẩng mặt bày ra vẻ ngoan ngoãn, cười: “Cảm ơn món quà của chú, cháu rất thích.” Bỗng nhớ ra cô đã sớm không còn giả bộ đáng yêu nữa rồi, Quan Ánh thu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504582/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.