Hàng Hàng: Tôi hôn cậu, là bởi vì tôi thích cậu.
Lương Trạch: Tôi cũng thích cậu !
Hàng Hàng: . . .
Lương Trạch: Tôi không thích cậu thì tại sao để cậu tùy ý nhiệt liệt ôm hôn tôi !
Hàng Hàng: Nói thật đi. . . Có thật cậu hiểu ý tứ tôi thích cậu sao?
Lương Trạch: Hiểu! thì tôi thích cậu cùng tôi thích chung 1 bài ca, thì đồng thời thích ngây ngô, thích chơi với nhau , cam tâm tình nguyện cùng đối phương trò chuyện, còn có. . .
Hàng Hàng: Còn có cái gì? (chờ đợi (☆_☆))
Lương Trạch: Cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm nuôi sóc bông !
Hàng Hàng: . . . (trong lòng khẻ động: Cậu có một dàng p kinh nghiệm)
Lương Trạch: Nói rằng, Nhất Hưu cùng ca ca rất thông minh , cùng một chỗ thì vắt véo, không cùng một chỗ thì nhớ nhung!
Hàng Hàng: (cắn răng) tôi thích cậu, giống như ca ca thích Nhất Hưu vậy.
Lương Trạch: Cái gì?
Hàng Hàng: Hiểu chưa?
Lương Trạch: . . . Cậu như vậy là. . .
Hàng Hàng: Ừ.
Lương Trạch: Sợ tôi . . .
Hàng Hàng: @##¥%@#¥¥%
Lương Trạch: Cậu. . .
Hàng Hàng: Cái gì?
Lương Trạch: Không có bệnh rụng tóc chứ?
Hàng Hàng: Cậu có tin tôi đánh cậu không?
Lương Trạch: Cái này. . .
Tốn công vô ích. Hàng Hàng nằm trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm trần nhà, đời này cảm giác cũng không thất bại như thế. Mày làm sao có thể tóm được hắn đây? Làm sao bây giờ! Phương pháp đã dùng hết, ngay cả tỏ tình đều uổng công. . Cậu ta không hiểu! thì chính là lỗ mãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-10-pho-yen-dai-ta/3483/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.