Chương trước
Chương sau
Edit: Liễu Quân

_ oOo _

Trở lại Hogwarts, Harry thấy thời gian còn sớm nên dọn sơ lại hầm. Snape thì đến rồi nhưng bị Dumbledore kéo lại mở cuộc họp giáo sư.

Nghĩ thôi cũng biết là chuyện gì. Harry ngâm nga một điệu đồng dao, Sev nhà cậu và Dumbledore đàm phán xong rồi, ờm, nhất định phải tiêu diệt quy định hạn chế tuổi.

Mặc kệ thế nào đi nữa, vì tránh đi thương tổn nhất định, ví dụ như Diggory*, một tên nhóc tốt như vậy sao có thể để kẻ mắc mửa đó tiêu diệt được? Đúng không!

(Editor giải thích: Trong bản raw thì chỗ này là Delacour, tức là bạn Fleur – thí sinh của nước Pháp, nhưng người được nhắc đến trong đoạn văn là con trai, và cộng thêm bối cảnh thì phải là Cedric Diggory mới đúng)

Harry dọn dẹp xong thì ra cửa, thuận tiện nói tạm biệt với con rắn đá ngoài cửa, ai ủi thằng nhóc cả ngày chỉ biết mỗi việc rì rầm lẩm bẩm.

Lúc này, cửa bên cạnh bật mở, là Draco và Tom. Hai đứa bây có thể khiêm tốn chút chút được hem? Harry muốn cạn lời.

Hai hàng này chỉ cần xuất hiện là tay trong tay á! Chỉ cần xuất hiện là không giây phút nào không chim chuột á!

“Hi, Harry. Bồ dọn dẹp xong chưa?” Draco đánh tiếng chào hỏi, chỉ là tay… ờ, còn đang khoát trên cánh tay người nào đó.

“Tay nghề Harry – gia tinh – Potter cũng không tệ, nhanh vậy à!” Tom cười tới thiếu đánh.

“Xin lỗi, xin hãy gọi tôi là Harry – gia tinh riêng của Sev – Potter.” Harry tỏ vẻ, đối với cái tên Tom mặt dày vô sỉ nào đó thì chỉ có thể làm cho da mặt mình càng dày hơn thôi.

“Xì!” Draco khinh bỉ, okie, chú họ của cậu chắc cũng sắp thành mẹ đỡ đầu rồi nhỉ?

Ba người vừa cười nói vừa đi tới lễ đường. Người đến vẫn chưa nhiều lắm, nhưng trên chỗ ngồi của giáo sư, trừ vị trí của giáo viên dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ra thì đều ngồi đầy đủ. Tiện thể chen vào một câu, Lupin đã từ chức rồi. Không phải vì cái gì khác, thực ra là do cún bự nhà anh… Okie, anh thừa nhận hàng này tương đối ngu xuẩn. Hàng này tiếp nhận sản nghiệp nhà Black nhưng lại dốt đặc cán mai, giờ còn đang vật lộn với đám sổ sách. Lupin không thể làm gì khác ngoài việc bỏ xuống chuyện Hogwarts bên này để đi hỗ trợ.

Harry ngồi vào ghế. Lần này, Draco trực tiếp kéo Tom tới ngồi chung. Draco nghĩ, ngày đầu khai giảng nếu ngồi ghế thủ tịch thì tương đối phong cách.

“Draco, cuộc thi giành ghế thủ tịch đêm này bắt đầu lúc nào?” Harry nhỏ giọng hỏi Draco.

“Sao hả? Bồ có hứng thú?” Draco trêu ghẹo hỏi ngược. Cái đứa lười này bắt đầu chăm chỉ?

“Khi cần thiết mình sẽ không khách khí.” Harry chậm rãi gấp khăn ăn, bữa cơm còn chưa bắt đầu.

“Tám giờ.” Draco trả lời, “Chẳng qua, mình sẽ không nương tay đâu.”

“Mình còn chướng mắt vị trí này của bồ nhé!” Harry cãi lại, “Mình muốn cái vị trí kia kìa.” Harry chỉa chỉa Thomas Hunt – người đang giữ chức thủ tịch nhà.

“Bồ điên hả! Đó là huynh trưởng năm bảy đó.”

“No no no, Harry, tôi cảm thấy người cậu nên lo lắng là tôi mới đúng.” Tom chụp tay sang nhưng Harry lanh lẹ né đi nên Tom vỗ vào khoảng không.

“Cậu nhất định muốn góp vui? Cậu không sợ lại dẫn tới khủng hoảng? Hay là cậu muốn thu hút sự chú ý của chủ hồn nhà cậu?” Harry cực kỳ bình tĩnh.

“…” Tom chôn đầu vào hõm vai Draco, không nói nên lời.

Okie, cậu bị đả kích.

Trong lúc nói chuyện, số người đến lễ đường cũng gần đông đủ.

Dumbledore thấy đến giờ rồi thì đứng lên gõ vào cốc cái cheng. Đám động vật nhỏ vốn đang ồn ào nhốn nháo nhìn nhìn hiệu trưởng đại nhân rồi ngoan ngoãn an tĩnh lại.

Harry đương nhiên biết đám động vật nhỏ đang kích động vì cái gì, động tĩnh vừa mới nãy muốn không biết cũng khó. Chẳng qua cậu lười đi xem thôi. Ngựa bay trên trời, thuyền lặn trong nước và vân vân… Rất bá đạo ư? Phong cách lắm ư?

Đối với Harry mà nói, phong cách nhất vẫn là cảnh tượng Voldemort tan thành tro bụi kia kìa.

“Các học sinh, hoan nghênh trở lại Hogwarts. Giờ thì tất cả ngồi xuống đi nào, để cho ta tuyên bố một chuyện. Năm nay, Hogwarts không chỉ là ngôi nhà ấm áp của các trò, nó còn mang đến vài vị khách đặc biệt, Hogwarts được lựa…”

Filch vội vã chạy tới cắt ngang lời Dumbledore, nhỏ giọng nói gì đó vào tai Dumbledore, Dumbledore hơi nhíu mày, “Để bọn họ chờ lát nữa đi.”

“Năm nay, Hogwarts được chọn làm nơi tổ chức một hoạt động có tính truyền kỳ bậc nhất. Cho nên, thật đáng tiếc vì thi đấu Quidditch giữa các Nhà tạm dừng.” Dumbledore nói tiếp.

Đám dộng vật nhỏ bên dưới thảo luận ầm ĩ. Mấy chú thú nhỏ không biết chuyện thì ồn ào không công bằng, còn mấy chú thú nhỏ biết chút ít thì hoan hô vì không ngờ tin tức này là thật.

Dumbledore ngừng một lát rồi tiếp tục, “Hoạt động này chính là Thi đấu Tam Pháp Thuật. Có vài bạn học chắc sẽ không biết. Thi đấu Tam Pháp Thuật là một cuộc thi do ba trường pháp thuật cùng tham gia. Mỗi trường sẽ cử ra một người dự thi, đặc biệt nên chú ý, muốn được lựa chọn phải xem thực lực của các trò. Có thể các trò sẽ khinh thường lời này của ta, nhưng ta vẫn phải nói cho các trò biết, người nhát gan không thích hợp dự thi. Về phần chi tiết, một lát nữa chúng ta sẽ bàn tiếp. Hiện tại…”

Dummbledore dừng lại lần thứ hai, sau đó nháy nháy mắt với Harry, Harry gật đầu tỏ vẻ đã biết. Tiếp theo, Dumbledore nhìn quét toàn trường, “Hiện tại, chúng ta cùng nhau hoan nghênh các nữ sĩ đáng yêu đến từ Trường Phép Thuật Beauxbatons và hiệu trưởng của các cô – bà Maxime!”

Cửa lớn mở ra, một nhóm em gái xinh tươi mặc đồng phục màu xanh lam dáng đi uyển chuyển vui vẻ nối đuôi nhau mà vào. Các nam sinh gần như nhìn tới ngây người, các nữ sinh thì thầm khinh bỉ phỉ nhổ quá trời.

Theo bước chân các em gái lên sân còn có mấy chú chim nhỏ phát ra ánh sáng lập lòe, trông rất đẹp mắt. Nhưng, đây không phải là trọng điểm.

Bà Maxime đi theo sau mấy ẻm mới là trọng điểm! Nhóm động vật nhỏ thầm so sánh chiều cao của bà Maxime này với Hagrid, hự, bà Maxime toàn thắng! Dumbledore đứng cạnh bà Maxime làm nhóm động vật nhỏ bật ra suy nghĩ, hiệu trưởng nhà mình thật… quá lùn!

Mất mặt quá đi! Có thể tặng cho hiệu trưởng đôi giày cao gót được hông?

Harry liếc nhìn Snape: Grào! Không được nhìn đông ngó tây!

Snape cũng trả lại cho Harry một khẩu hình miệng, em cũng vậy!

Draco rất bắt bẻ body của mấy em gái, nhưng lại khen không dứt miệng em đi đầu, làm Tom ai oán quá chừng. Nữ sinh đó nào có xinh đẹp như Draco nói!

Fleur Delacour? Cái nữ sinh có huyết thống Veela? Ờ, dáng dấp cũng không tệ đó. Harry tỏ vẻ, không thể không thừa nhận rằng cô nàng này lớn lên quá đẹp.

Harry thấy sau gáy có cái nhìn mang theo ý lạnh, quay đầu nhìn thì thấy Snape đang lườm mình.

Huầy, bị bắt tang tại trận rồi?

Harry yên lặng cuối đầu.

“Giờ, chúng ta cùng hoan nghênh các người bạn đến từ phương bắc nào!” Dumbledore vội vã thoát thân khỏi bà Maxime. Hụ hụ, cái thân cao không bằng người này làm mất mặt quá đi…

“Các chàng trai phong độ đến từ Durmstrang, cùng với hiệu trưởng của bọn họ – Igor Karkaroff!”

Lần này đến lượt các nữ sinh hám giai, chẳng qua các em gái CLB Hủ Nữ gào thét là vì… Quá trời khí phách công luôn! Mấy đứa… xuẩn manh thụ bên cạnh các cô rốt cục có người ghép đôi rồi!!

Dumbledore tươi cười trao cho Karkaroff một cái ôm thật to.

Dương nhiên, trong cái ôm này có bao nhiêu là nhiệt tình, nụ cười có biết bao nhiêu là giả dối. Snape đã nói cho Dumbledore một ít tin tức từ trước, dù Dumbledore có nghi hoặc nhưng mặc kệ ra sao, Snape và Harry đều là học đồ của Sư tổ và Xà tổ. Vậy nên bọn họ có biết một ít tin tức cũng không có gì khó hiểu, đúng không nào?

Nhưng mà, làm Harry cực kỳ khó chịu chính là, cái tên Karkaroff đã ngồi cạnh Sev nhà cậu thì thôi, còn vô cùng ân cần bưng trà dâng nước.

Quá lố dữ lắm rồi nghen! Harry bất mãn dùng nĩa xiên qua một miếng thịt, không ngừng tự thôi miên bản thân rằng đây là Karkaroff, đây là Karkaroff…

Tom bên cạnh thấy Karkaroff thì nhướng mày, hàng này hình như biết dáng vẻ lúc trước của mình thì phải…

Tom chọt chọt Harry, “Ê! Nếu tôi bị tên đó nhận ra thì sao bây giờ? Không phải cậu muốn tôi đừng đánh rắn động cỏ hở?”

“Cầm!” Harry ném qua một lọ dộc dược.

“Gì đây?” Tom tò mò hỏi.

“Sev nhà tôi đặc chế cho cậu, độc dược giúp cậu có thể giải quyết vấn đề.” Harry tiếp tục cố gắng giày xéo miếng bò bít tết trước mặt.

“À.” Tom không hề nghi ngờ mà nóc vào cái một…

“A!!” Bên dãy bàn Slytherin, mấy nữ sinh hét rầm lên.

Bởi vì kỵ sĩ Slytherin trước mặt mấy cô – ờ, tiểu vương tử Slytherin là Draco, Tom chính là kỵ sĩ á – đã biến thành một con… ế, cái con này cũng ngộ ghê ha.

Lông vừa đen vừa trắng… hơi giống gấu…

“Hình như giống con gấu trúc Trung Quốc nhỉ?”

“Hình như đúng rồi á!”

Đám rắn con hơi có chút tri thức xôn xao bàn luận, sắc mặc Tom cực kỳ khó coi.

“Đừng có trừng tui, lông gấu trúc là cha vợ cậu cung cấp đọ.” Harry bỏ miếng thịt bò thảm không nỡ nhìn vào miệng, ờm, nhai cũng không cần nhai.

Nhưng, chủ ý lại là Harry đưa ra. Harry vẫn nhớ dáng vẻ hồi đó của Hermione lúc bồ ý uống lọ dược lỡ bỏ lông mèo, ờm, cũng rất muốn chỉnh Tom nữa. Chủ ý này thu được sự đồng ý hai tay hai chân của Lucius. Snape không nói gì hết, nhưng lúc giao độc dược thì đưa một lọ thuốc chưa cho tóc ai vô.

“Draco, hay bồ đưa Tom tới bệnh thất coi thử đi.” Harry có vẻ hơi hả hê, “Ờm, okie, Tom, cậu yên tâm, với cái bộ dạng này nhất định cậu sẽ không đánh rắn động cỏ đâu. Vì sẽ không có ai nhận ra được cậu cho đến kết thúc năm học lận á.”

Rối loạn bên dãy bàn Slytherin nhanh chóng được dàn xếp, Karkaroff chỉ liếc liếc bên này một lát, thấy một trò cả người toàn lông đi về phía bệnh thất. Bên cạnh nó hình như là cái đầu màu vàng lóng lánh đặc trưng của… nhà Malfoy?

“Snape, hình như có học trò Nhà anh xảy ra chuyện.” Karkaroff hỏi.

“…” Snape liếc nhìn, ồ, hiệu quả không tệ! “Uống lộn thuốc, không sao.”

“Vậy à…” Karkaroff nhún nhún vai, “Đúng là đứa nhỏ đáng thương.”

“Đúng vậy, nó vô cùng tha thiết yêu mến hành vi nếm thử các loại dộc dược do chính mình làm.” Snape uống một ngụm bí đỏ, ọe, cho quá nhiều đường, chắc là do lão ông mật làm rồi.

Lúc này, Filch khiêng tới một vật rất lớn, vàng lóng lánh, nhưng ai cũng không biết đó là gì.

Dumbledore buông nĩa, đi tới cạnh vật đó, nói lớn: “Xin chú ý, các trò.”

Nhóm động vật nhỏ ngước nhìn Dumbledore một cái, sau đó tiếp tục bỏ đồ vào miệng, ờm, quả nhiên có khách tới là đồ ăn cũng phá lệ ngon hơn.

“Ta chỉ nói vài câu. Người thắng thi đấu Tam Pháp Thuật sẽ nhận được vinh quang vĩnh viễn. Nhưng để đạt được mục tiêu này, dũng sĩ nhất định phải vượt qua ba hạng mục khảo nghiệm. Ba hạng mục khảo nghiệm cực kỳ gay gắt. Vì thế, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật sẽ thực thi một quy định mới. Mời ngài Barty Crouch, Hội trưởng Hiệp hội hợp tác phù thủy quốc tế lên giải thích cho chúng ta vài điều…

Đi cùng sự xuất hiện của Crouch là tiếng sấm vang rền đánh úp bất ngờ trên trần nhà ma pháp trong đại sảnh. Đám động vật nhỏ kinh hoảng nhìn trần nhà kinh khủng chưa từng có, rối loạn một hồi.

Bên phía cánh cửa lớn, một người rút đũa phép, ổn định trần nhà phép thuật, Harry nhìn là biết chắc, tới rồi.

Barty Crouch con giả dạng Alastor Moody Mắt Điên – một Death Eater giả dạng thành một Thần Sáng chuyên bắt Death Eater và đồng thời là người lắp đầy một nửa Azkaban. Không thể không nói, quả thật vô cùng châm chọc á!

Barty con khập khiễng đi tới, con mắt giả liên tục đảo loạn. Harry âm thầm may mắn vì đã đem Tom tới bệnh thất, bằng không cũng không biết Con Mắt Sự Thật này có nhìn ra cái gì không nữa.

“Ố, bạn già, hoan nghênh ông tới.” Dumbledore vỗ vỗ vai Barty con, Barty con bắt chước Moody, la hét: “Cái trần nhà nhìn quá đần.” Tiếp theo, đi thẳng tới chỗ ngồi của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Nhóm động vật nhỏ bàn tán một trận, cái lão già nhìn điên điên này muốn dạy Phòng ngự nghệ thuật hắc ám? Cái bộ dạng này của ổng có khác Pháp thuật hắc ám chỗ nào đâu…

Dumbledore hết nói mà co rút khóe miệng, ê, thay đổi trần nhà do tự tay tui thiết kế vậy cũng được hả!

Thiệt méo biết nể nang!

Cha Barty con, cũng chính là Barty Crouch lớn đi lên phía trước, tuyên bố: “Để bày tỏ sự công bằng, tôi quyết định hủy bỏ hạn chế tuổi tác. Tôi nghĩ, nếu đã là kẻ mạnh có năng lực thì nhất định có thể bảo vệ tốt chính mình, đúng không nào các dũng sĩ nhí của tôi!”

Nhóm động vật nhỏ bên dưới hoan hô ầm trời. Crouch lau mồ hôi trán, huầy, gã cũng không có muốn thay đổi đâu. Fudge, xin lỗi chú! Là Snape và Dumbledore ép buộc tui…

Dumbledore dùng lửa đốt trụi cái thứ bao bọc quanh Cúp… Hộp đóng gói hả? Okie, túm váy lại là Harry lại được nhìn thấy Chiếc Cúp Lửa một lần nữa. Ánh lửa màu xanh, thiệt tiêu / hồn ~

“Chiếc Cúp Lửa. Muốn dự thi chỉ cần thả tên của các trò vào đây. Thời hạn báo danh tới trước tối thứ năm. Một khi được chọn thì không thể đổi ý, xin các trò vui lòng suy xét cẩn thận. Hiện tại, tôi tuyên bố, Thi đấu Tam Pháp Thuật bắt đầu!”

Harry siết chặt nắm tay, Voldemort, ngày tử vong của ông, bắt đầu ngay từ bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.