Chương trước
Chương sau
Kết thúc trận thứ hai, giám khảo chẳng còn tâm tư nào mà cho điểm, đều đang – mặt trắng như tờ – bàn luận về con quái vật khổng lồ vừa nhìn thấy.

Dumbledore đuổi hai vị hiệu trường cũng đang lo lắng, tự mình trở lại phòng Hiệu trưởng. Bà Maxime lo lắng an toàn của các cô gái, con Karkaroff thì lo lắng sự xuất hiện của thế lực thứ ba có ảnh hưởng đến…

Túm lại, tuy rằng suy nghĩ của ba người không giống nhau, nhưng đều vô cùng lo lắng với sự xuất hiện đột ngột của con bạch tuột đỏ, và cả lưới phép thuật xuất hiện lúc cuối.

Gellert bước ra từ phòng nhỏ trong phòng Hiệu trưởng. Cùng đi ra còn có Harry, Snape, gấu trúc Tom.

Snape, Harry và Tom khăng khăng rằng Draco không thích hợp ở đây bây giờ. Dù sao, cuộc thảo luận này thật sự rất nguy hiểm. Draco vẫn còn là con nít, không cần phải… đi gánh vác trách nhiệm nặng nề mà nguy hiểm thế này.

“Mọi người thấy rồi chứ.” Dumbledore trầm giọng, “Nếu ta đoán không sai, người bện nên tấm lưới đó chắn hẳn là bốn đại Boss… Có lẽ nên nói, ngoài bốn đại Boss còn thêm một vị phù thủy có phép lực cao hơn cả bốn đại Boss – tạo thành.

Harry gật đầu, đúng vậy, bốn vầng sáng đó, người ngoài Hogwarts có thể không biết nó có ý gì, nhưng đã là học sinh Hogwarts, chỉ cần mẫn cảm chút ít thì đều biết đó là màu sắc đại diện cho Nhà của bọn họ.

Harry biết được tin tức bốn đại Boss còn sống, cho nên liên tưởng rất nhanh.

“Nếu con bạch tuộc đỏ này cần đến cả bốn đại Boss liên hợp và một vị đại phù thủy giúp đỡ mới miễn cưỡng đối phó được, vậy nếu…” Snape liếc nhìn sắc mặt từng người, sau đó bỏ qua bản mặt gấu trúc có vẻ ngưng trọng nào đó, hơi mất tự nhiên mà ho khan, sau mới khôi phục ngữ điệu bình thường, “Nếu trong Hồ Đen không chỉ có một con như vậy, vậy chúng ta phải làm gì?”

Gellert nhíu mày, “Nhưng lực ước thúc khế ước của Chiếc Cúp Lửa vô cùng lớn. Anh nên biết, cách nói ‘một khi đã bắt đầu cuộc thi thì không cách gì ngừng lại’ này không phải chỉ nói chơi.”

“Hơn nữa, giờ cũng không thể bảo nghỉ sớm rồi đuổi về nhà.” Tom chỉ ra trọng điểm, “Nghĩ lại, trong trận Cúp Quidditch hồi mùa hè, cái Dark Mark đã làm lòng người hoang mang, không thể bình ổn dân tâm. Chủ yếu nhất là, Fudge không có khả năng đồng ý đóng Hogwarts để về nhà trong tình huống trước mắt.”

“Tôi giả thiết, thư nhà giờ này chắc đều được cú mang đi, mà các vị phụ huynh chắc đều nhận được tin rồi.” Snape mở miệng.

“Vậy, ý anh là?” Dumbledore nhìn Snape.

“Hay là đi tìm bốn người sáng lập trước đi!” Harry đề nghị.

Đang nói thì nghe thấy tiếng Độn Thổ, bốn đại Boss và một cụ ông râu tóc bạc phơ xuất hiện.

Godric lên tiếng trước nhất, “Ta biết mọi người muốn nói gì, nhưng giờ chúng ta vẫn chưa đều tra ra kết quả, không thể nói gì được. Điều có thể nói với các người chỉ có một, cứ hoàn thành khế ước của Chiếc Cúp Lửa trước đã, chuyện còn lại cần bàn bạc kỹ hơn.”

Mọi người trầm mặc. Nếu ngay cả mấy vị trước mặt còn bó tay hết cách thì…

Bàn tay Snape đặt trên vai Harry không khỏi siết chặt. Harry nhận thấy Snape đang lo lắng, cũng quay lại nhìn Snape, nắm tay Snape an ủi. Mặc kệ ra sao, dù bọn họ có chết cũng chết cùng nhau, vậy còn gì đáng sợ nữa đâu.

“Vị này là Đại Tế Ti của bộ lạc Thần tộc.” Salazar quay sang giới thiệu cho mọi người đang mặt nặng mày nề.

“Tạm thời, các người có thể yên tâm. Có ông ấy ở đây, các người sẽ không có nguy hiểm.” Helga an ủi.

“Sợ cái gì! Lẽ nào chúng ta trong mắt các người yếu tới vậy sao?” Rowena không hài lòng với không khí trầm lặng của mọi người, “Hogwarts đã tồn tại ngàn năm qua, vậy thì nhất định có thể tiếp tục tồn tại xa hơn nữa.”

“Chúng ta chưa từng chân chính đối mặt với đường cùng, cái gọi là cùng đường chẳng qua chỉ do tâm tình.” Đại Tế Ti vuốt râu, cười ha hả nói thế.

Gellert đứng lên, “Okie, Snape, mấy người các anh đi chuẩn bị công tác phòng vệ cho trận đấu kế tiếp đi! Mọi người vui vẻ lên đi nào.”

“Đúng vậy! Trắc trở chân chính còn chưa tới, vì cớ gì mọi người phải vứt bỏ cuộc sống hiện tại?” Dumbeldore nhìn chằm chằm Đại Tế Ti, “Đại Tế Ti tôn kính, râu của ngài… có cần một cái nơ bướm màu vàng không?”

“Hể, cảm ơn, tôi thấy đó nhất định là một ý kiến hay.” Đại Tế Ti vui sướng trả lời.

Mọi người 【 khóe miệng đồng loạt co rút, độ công tốc độ kinh độ vĩ độ đều tăm tắp 】: Nè nè, hai người các ông đủ rồi nhé…

Hiện giờ, toàn trường đều biết độ kinh khủng của bạch tuột đỏ, may mà ngay cả nhóm nhóc Gryffindor yêu mạo hiểm nhất cũng không dám bén mảng tới gần Hồ Đen.

Dù sao thì nhóm sư tử con đều thấy tận mắt sự kinh khủng của con bạch tuột đỏ đó, nên đành phải thức thời thôi. Chẳng qua, trong Hogwarts có hai người ngoại lệ, đó chính là…

Ginny Weasley và Blaise Zabini bị Gulf bắt nhốt trong nhà vệ sinh lầu ba ngay trước khi trận đấu bắt đầu.

Ginny và Blaise bị Gulf nhốt trong nhà vệ sinh nữ lầu ba, sau lại bị mọi người quên mất. Vẫn là Myrtle cấp cứu hai người tỉnh lại, cuối cùng giãy giụa nửa ngày mới thoát khỏi phòng rửa tay nhà vệ sinh nữ. Dù sao thì hai người cũng không có mấy nghiên cứu đối với phép thuật của gia tinh.

Một bùa khóa cửa lại chỉ vì phiên bản khác mà cuối cùng hai người phải dùng phương pháp vật lý là đập cửa mới ra ngoài được.

Hai bạn trẻ này chỉ vì một lần kinh lịch khó hiểu, qua qua lại lại, thế mà thành một đôi!

Zabini triệt để buông tay đoạn tình cảm thầm mến đối với Draco. Kỳ thực, Zabini có niềm yêu thích đặc biệt với màu tóc. Phần lớn nguyên nhân thích Draco là do tóc Draco có màu vàng bạch kim.

Giờ nghĩ lại, tiểu loli tóc đỏ trước mặt này mới là tình yêu đích thực của cậu!!

Đừng hỏi cậu vì sao lại thế, cậu không có biết! (kỳ thực tác giả cũng không biết…) Nhưng cậu biết, cậu không thể khống chế trái tim đập loại vì Ginny, mọi hành động cử chỉ đều chạm vào tim cậu.

Thường xuyên qua lại, hai người bắt đầu hẹn hò. Trong khuôn viên Hogwarts, mọi người vẫn thường bắt gặp hình ảnh hai người sóng vai ra ra vào vào.

Cũng may hai đứa không phải người thích mạo hiểm… Trong khoảng thời gian này, ven Hồ Đen không xuất hiện bất kỳ loài sinh vật nào.

Dù sao, ai mà biết con bạch tuột đỏ đó chừng nào lại xuất hiện lần nữa.

Hiện giờ, bọn họ chỉ có thế thấy may mắn vì bạch tuột khổng lồ không thể lên bờ, mà Tòa lâu đài thì cách Hồ Đen một đoạn khá xa.

Chẳng qua, mấy ngày nay, Ron luôn nằm mơ thấy mình bị một con nhện lớn ngang con bạch tuột nọ đuổi giết, làm hại hai mắt Ron đều treo hai cái quầng thâm đen thui.

Harry và Draco thì đang chuẩn bị cho cửa ải thứ ba của cuộc thi. Lúc này, hai người đều hiểu rằng kế tiếp chính là một trận thi đầy hung hiểm.

Đây không chỉ là một cuộc thi khảo nghiệm ma lực và các lời nguyền, đây là chuyện liên quan đến sống chết.

Bọn họ cần rất nhiều manh mối, vì biết đâu nó sẽ là yếu tố quyết định thắng bại trong cuộc tranh tài này!

Trận thi đấu thứ ba thấm thoắt đã tới, mọi người đều chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chưa biết. Điều có thể biết cho đến bây giờ chính là Voldemort nhất định sẽ động tay với cái cúp trong cửa ải thứ ba.

Từ khi Lucius nhìn thấy con bạch tuột đỏ đáng sợ lần trước, anh đã dùng hết mọi cách để phá giải cái khế ước chết tiệt của Cúp Lửa, để Draco có thể nghỉ thi.

Nhưng Lucius lại vô cũng mâu thuẫn. Ví dụ như Rắn con nhà anh nghỉ mà ba người còn lại tiếp tục thi, vậy nhà Malfoy của anh không phải rất mất mặt sao? Nhưng hình như an toàn của Rắn con càng quan trọng hơn á.

Cuối cùng, Lucius không tìm ra bất kỳ phương pháp nào có thể hóa giả khế ước của Cúp Lửa, cũng không thể thoát thân khỏi một đám quản lý… Thế nên, Dumbledore vẫn phải đứng ra giải quyết phiền não của Lucius.

Dumbledore cho hai người hai cái Khóa Cảng cực kỳ bí mật. Đích đến của hai Khóa Cảng này là phòng Hiệu trưởng. Harry và Draco cài khóa cảng lên cúc áo trên cổ tay, chỉ cần khi gặp nguy hiểm thì có thể khởi động ngay lập tức.

Bởi vì quy định chết tiệt của cuộc thi, Harry và Draco không thể cùng lúc tiến vào mê cung. Vì lý do bất khả kháng… Hơn nữa tuyển thủ và con tin đều do hai con tin cứu lên nên cũng không thể cho điểm.

Mọi người chỉ đành xếp hòa cho trận thứ hai.

Cho nên, trận thứ ba căn cứ vào kết quả trận đầu. Draco đi vào đầu tiên, Harry thứ hai, Krum thứ ba, Fleur thứ tư.

Harry dặn dò Draco là khi vào mê cung phải đứng chờ ở cửa, đợi cậu vào, không được chạy loạn. Nhưng đợi tới lúc Draco vào mê cung thì phát hện mình đã đứng ngay một lối đi. Đợi mãi một lúc cũng không thấy Harry tới.

Draco hết cách nên chỉ đành kiên trì đi về phía trước, hự, cảm giác thiệt nà u ám.

Bên kia, sau năm phút, Harry chạy vội vào trong, lại phát hiện Draco đã chạy đi đằng nào không biết.

Harry cẩn thận đi về phía trước, vừa đi vừa gọi tên Draco. Ài, sớm biết thế này thì đã lấy Gương Hai Mặt ra xài rồi.

Harry dựa vào ký ức ít ỏi còn sót lại mà đi. Dọc đường đi, tùy tiện đánh bại một đám sinh vật huyền bí không chăm chỉ lớn, một đường đi thẳng. Bất thình lình, cậu nhìn thấy đũa phép Draco phát ra ánh sáng bạch kim. Ù, nhóc con này thật đúng là làm người ta bớt lo đó. Lựa chọn buông tha cũng là một cách hay, tổng thể vẫn tốt hơn bị Dark Lord chộp phải.

Harry thở phào một hơi. Í da, cậu lại thấy đũa phép của Fleur phát ra tín hiệu cầu cứu màu xanh hồng. Hiện giờ, trong sân chỉ còn lại cậu và Krum mà thôi.

Chỉ có điều, mãi đến khi Harry theo đường cũ tới chỗ đặt Cúp vẫn không thấy Krum đâu.

Có lẽ đã bị một sinh vật huyền bí nào đó quấn lấy rồi.

Quái Tôm Đuôi Nổ hay là Boggart?

Harry cười cười, hít vào một hơi thật sâu, lại kiểm tra lần cuối cái Khóa Cảng bí mật trong tay áo cũng với hai đũa phép thật giả.

Đũa phép thật được giấu trong nếp uốn áo chùng, giả thì đang ở trong tay Harry.

Harry lại hít sâu, sau đó chạm vào Cúp.

Trời đất chợt đảo lộn, lần thứ hai mở mắt, quả nhiên trước mặt Harry là Voldemort trong hình dáng trẻ sơ sinh và Bella cùng chồng ả.

Đũa phép giả trong tay Harry bị bẻ gãy ném qua một bên.

Harry cố nén vẻ mặt chán ghét, nhìn Bella hung tợn mà châm chọc nói một vài thứ Harry đã nghe được từ miệng Peter trước kia.

Cuối cùng, trong tiếng rống giận của Voldemort, Bella ngừng việc diễn / trò cùng Harry, rút một con dao màu bạc ra, ngả ngớn đặt lên cổ Harry, thuận tay nâng cằm Harry, “Đến, nói cho tao nghe, mày thích thả máu ở chỗ nào?”

“Cúc / hoa.” Harry chớp mắt vô tội lắm, “Hơn nữa còn phải do Đại sư Dộc Dược trẻ tuổi nhất tới lấy.”

“Bớt xàm ngôn! Hừ, oắt con mày đoàng hoàng cho tao!” Thật ra Bella thông minh hơn Peter, trích máu trên chân Harry. Một chân Harry bị thương, muốn trốn chắc hẳn khó khăn hơn nhiều.

Harry thấy Bella bỏ một đống thứ vô vạc lớn, sau đó rất không khách khí mà chặt đứt một cánh tay của chồng cô ả, rót tro cốt của lão cha Riddle vào, đương nhiên có cả máu của Harry.

Mắt thấy Voldemort đã sống lại thành công, Harry lặng lẽ dùng phép thuật không đũa phép không tiếng động giải trừ giam cầm trên tay mình, tính thừa dịp Voldemort còn đang hưởng thụ sự sùng bái của đám thủ hạ mà chuồn êm. Nhưng đúng lúc này, cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, à không, là một vài.

Krum đè chặt vai Draco cùng xuất hiện, nhưng sau vài giây, Krum trước mặt bắt đầu biến hóa, biến thành Barty con! Đáng ra Barty phải đang bị cả đám người Dumbledore giám sát mới phải chứ hả!

Harry hết cách, chỉ đành yên tĩnh trước, còn thằng kia chưa bỏ cuộc hử? Sao lại ở chỗ này!

Draco cũng vô tội lắm. Cậu bị Krum giả cướp đũa phép rồi phát ra tín hiệu, chưa kịp phản ứng, gã đã mang cậu tới đây rồi. Hự, Voldemort xấu quá… Không anh tuấn tiêu sái một chút nào như truyền thuyết hết.

Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, Draco nhanh chóng lệch hướng khỏi trọng điểm cần chú ý…

Bella dùng ánh mắt quyến rũ mà lấy lòng nhìn Voldemort, “Lucius Malfoy dám phản bội chủ nhân, kích động nhân tâm rất nhiều bề tôi rời khỏi ngài, gã còn nói chủ nhân ngài là… là một máu lai! Chúng ta có nên dạy dỗ con trai gã chút ít không ạ?”

Nhoáng cái, Harry đã rõ chân tướng. Hờ, hóa ra hết thảy đều là sai lầm của Lucius. Năng lực của Lucius… sao lại làm ra một sơ hở như vậy?

Nhưng giờ không có thời gian.

Harry bất ngờ thoát ra, rút đũa phép thật được cất giấu, cố nén cơn đau dưới đùi mà phóng ra các loài nguyền rủa, đồng thời chạy về phía Draco. Dù dọc theo bước chạy, máu nhỏ tuôn tuôn, vẫn hét lớn: “Draco, nhanh! Chúng ta đi!”

Draco bị Harry đụng ngã, theo phản xạ có điều kiện mà nắm Khóa Cảng trên măng sét…

Giây tiếp theo, ánh sáng từ Khóa Cảng phát ra, bao trùm lấy hai người, biến mất.

Bella đờ ra, vô thức muốn đuổi theo, nhưng lại bị Voldemort ngăn cản.

Voldemort nở nụ cười tà ác. Gã không vội. Harry Potter và Draco Malfoy? À, còn cả đám phản bội chết tiệt kia nữa. Dark Lord gã đã trở về! Đúng vậy, không sai, thời đại vinh quang thuộc về bọn họ sắp đến! Giờ, gã không vội nhất thời đâu, dù sao gã đã sống lại một lần nữa, đúng chưa nè?

Chẳng qua, Chúa Cứu Thế và con trai kẻ phản bội cũng có chút thú vị đó!

Voldemort như là một con ruồi buồn nôn ấy, chà sát ngón cái và ngón trỏ vào nhau, tự tin nhìn bốn phía. Đúng vậy, gã đã được định trước là kẻ thống trị hết thảy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.