“ Lát nữa cuối giờ tôi trả bây giờ thì chơi ca rô đi nếu không thì tạm biệt luôn cuốn truyện đi là vừa" anh nói rồi lấy giấy bút để trước mặt em “ Đánh trước đi”.
Trần Nhân liền nói “ Ê chơi xong ván của tao với mày cái đã chứ”.
Em thật chẳng biết anh đang làm gì nữa em đang cố quên còn anh lại cố gieo vào tâm trí em thêm những kỷ niệm mới.
Lúc chơi xong ván cờ với Trần Nhân đột nhiên anh lên tiếng hỏi em: “ Nè sao vậy??? dạo này thấy “mấy người” thất thường lắm đó bộ gặp chuyện gì hả nói tôi nghe đi”.
Câu nói đó của anh chẳng khác gì một mũi tên bay xuyên qua tim em, nếu nói ra được thì em đâu có như vậy chẳng lẽ mở miệng ra nói rằng anh quay về bên em đi bỏ rơi Ngọc Liên đi không biết người khác thế nào chứ em không làm được là cái chắc rồi…
Em lại thở dài rồi khẽ lắc đầu trả lời “ Không có gì chỉ là áp lực thi cử thôi hihi”.
Trần Nhân liền nói vào “ Bây giờ thi xong rồi Yến đừng có suy nghĩ nhiều nữa thoải mái mà chơi cờ ca rô đi hahaha”.
Em mỉm cười nhạt với Trần Nhân “Ừ thì đang chơi nè mà Yến chơi cờ này dở lắm”.
Mắt Trần Nhân sáng rỡ lên vẻ mặt thì đồng cảm “Nhân cũng vậy mà hihihi chơi một ván thôi cũng được mà”.
Bạn bè đã nói vậy rồi thì em biết phải từ chối làm sao nên đành miễn cưỡng gật đầu “Uhm nhưng một ván thôi đó nha”.
Trần Nhân liền gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/smily/7009/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.