Ngọc Liên nghỉ học vì bị bệnh, em nghĩ là anh sẽ lo lắng lắm đây nhưng xem ra thì anh vẫn bình thường không để lộ cảm xúc buồn bã gì trên khuôn mặt.
Anh ngồi ở bàn trên chơi ca rô với thằng Đức, em thì đang bàn chuyện đi chơi cuối năm vào ngày tổng kết với Trần Nhân. Sau khi lên xong kế hoạch Nhân vẫn ngồi ở đó nên em vô tình hỏi “ Ê Nhân ước mơ của bạn trong tương lai là gì???”.
Trần Nhân nhíu mày suy nghĩ được vài giây rồi mỉm cười một cách ngây ngô trả lời của em “Không biết nữa hihihi”.
Em đứng hình khoảng một phút và nhìn Trần Nhân bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi nói “Gì kỳ vậy bạn thi đại học y dược mà bạn không biết ước mơ của mình là sao, Yến tưởng bạn thích cứu người nên muốn trở thành bác sĩ chứ”.
Trần Nhân xua tay “Không phải vậy đâu hihi, tôi thi cho vui lòng ba mẹ thôi chứ tôi đâu có thích”.
Em liền reo lên “Vậy là phải có một ước mơ khác đúng không?”.
Trần Nhân chán nản lắc đầu “Tôi thật sự không biết là tôi ước mơ gì nữa”.
Đột nhiên anh quay xuống nhìn hai đứa rồi nói “ Ước mơ của mình mà cũng không biết đúng là bó tay”.
Từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ hỏi anh ước mơ của anh là gì hôm nay có dịp nên hỏi luôn “ Vậy ước mơ của bạn là gì hả Thế Phương?”.
Anh nhìn em một cách nghiêm túc rồi nói “Là bạn hỏi tôi dó nha Lâm Thi Yến”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/smily/2249458/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.