Ngày hôm sau, vạn dặm không mây, noãn phong ấm áp.
Ôn Thiển tự mình tiễn lão Bạch đến bến đò, lần đầu đến đây lão Bạch muốn đi nhưng ma xui quỷ khiến mà bất thành, lần này lão Bạch muốn đi lại có chút luyến tiếc rồi.
“Lão Bạch huynh, sau này còn gặp lại.” Ôn Thiển hiếm khi không mang theo nội kiếm, một thân bạch y thanh thuần lại ôn hòa, lúc này nhìn ngược lại giống một văn nhân.
“Bảo trọng.” Lão Bạch nhìn Ôn Thiển, chân thành nói.
Thuyền rời khỏi bến đò, chậm rãi hướng giữa dòng mà đi. Lão Bạch nhìn Ôn Thiển trên bờ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hình bóng tiêu thất trong đám sương dày đặc trên mặt sông.
Nhàn nhạt lưu luyến, tuy không đủ để dao động nhân tâm, lại khó tránh khỏi thương cảm. Hoa gian đánh cờ, dưới trăng uống rượu, lão Bạch đã quên mất lần cuối cùng vui vẻ như thế là năm nào tháng nào rồi.
Chạy mấy ngày đường, lưu luyến đối với Ôn trạch chậm rãi giảm đi, nỗi nhớ nhà của lão Bạch liền như tiễn trên cung rồi. Y ra khỏi nhà đã hơn hai tháng, một điểm âm tín cũng không có, Y bà nương cùng tiểu hài nhi không biết lo lắng đến mức nào rồi. Nghĩ thế, lão Bạch lại cho xe ngựa chạy nhanh hơn, tới ngày thứ mười thì đã về đến chân núi Bạch gia sơn.
Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.
(Nhân gian tháng tư đào nở hết, trên núi đào hoa mới chớm khai)
Lão Bạch dọc theo đường nhỏ quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188428/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.