Thanh minh thì tiết vũ phiên phiên, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn. Đều nói mưa xuân quý như dầu, mà khi hạt mưa bụi mang theo chút hơi lạnh nhàn nhạt thấm ướt vai áo thì, mang đến chỉ là thoáng lạnh đến tận xương.
(*) Hai câu trích trong Thanh Minh của Đỗ Mục, chỉ cảnh tiết thanh minh nhìn người người đi thăm mộ, tưởng nhớ người thân đã mất mà cũng cảm thấy đau lòng buồn bã.
Lão Bạch rời khỏi Thúy Bách sơn trang thì đúng ngay tiết này, bầu trời mờ mịt lại ẩm ướt, nhìn không thấy một tia dương quang. Sau đó, y ở trên giang hồ lắc lư đủ hai tháng. Không có mục đích, vô tri vô giác.
Lúc đầu mỗi buổi tối khi nhắm mắt lại, y sẽ thấy vẻ mặt của Bách Hiên, yêu quái kia khi thì mỉm cười quỷ dị, khi thì hoạt bát làm nũng, khi thì buồn bã đau lòng, khi thì lang thang ngả ngớn, nhưng bất kể thế nào, cuối cùng đều biến thành một đống đất khô cằn, mỗi khi lão Bạch muốn nắm chúng lên thì một trận gió sẽ thổi tới, tiếp đó, thứ gì cũng tản đi sạch sẽ.
Càng về sau, vẻ mặt của người trong mộng càng mờ nhạt, càng ngày càng không rõ, cuối cùng trong một đêm đầu hạ khô hanh oi bức nào đó, triệt để không còn tăm hơi.
Lão Bạch không còn nằm mơ nữa, bạc trên người cũng đã tiêu hết rồi, y rốt cuộc lại muốn trở về Bạch gia sơn.
Nhưng đồng thời lão Bạch cũng hiểu rõ, chuyện của Thúy Bách sơn trang không hề biến mất, ngược lại, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188401/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.