Ôn Thiển nói là đến nghỉ hè, một điểm cũng không nói dối. Có lẽ do không còn Cố Thiên Nhất phiền toái, Ôn Thiển không giống như mùa đông phải luyện công khắc khổ đi sớm về khuya nữa, mỗi ngày phần lớn thời gian đều là cùng lão Bạch ngồi trong sân gặm dưa hấu, uống trà lạnh, đánh đánh chim, bắt bắt gà. Còn không thì chính là chỉ điểm cho khinh công không hề tiến triển của lão Bạch.
Cũng không biết lão Bạch tư chất nô độn, hay là Hải Vân túng kia khó học, dù có Ôn Thiển chỉ điểm, tiến bộ của lão Bạch vẫn như trước không đáng nói tới.
“Khinh công này của ngươi rốt cuộc là con đường gì, sao lại kỳ dị như thế chứ.” Ôn Thiển thấy lão Bạch chậm chạp không tiến triển, mới hiếu kỳ lật lật bí kíp kia. Vốn còn chút cố kỵ lại bị một câu “Ngươi nếu xem hiểu ta cảm ơn còn không kịp” của lão Bạch triệt để tiêu trừ.
“Vi Lợi Đồ nói là trong đại môn phái gì đó hai trăm năm trước trên giang hồ truyền ra.” Lão Bạch hồi ức lại.
Ôn Thiển phun hạt dưa trong miệng ra, ách nhiên thất tiếu: “Vi Lợi Đồ? Chỉ cần bán được đồ, cục bột cũng có thể biến thành trân châu. Lời của hắn có một phần mười là thật đã may mắn lắm rồi.”
Lão Bạch ôm trái dưa nhỏ mới lấy trong nước lạnh ra, hấp thu khí lạnh yếu ớt: “Không chừng một phần đó là ta thì sao.”
Ôn Thiển mỉm cười, nhìn sao cũng thấy lão Bạch ôm dưa rất thú vị: “Ngươi a, chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188400/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.