Chương trước
Chương sau
Khoảng tám tiếng sau.
Thiên Anh lúc này đã bắn gần hết hai hòm đạn chín mươi cân mà Thiên Lang mang theo, đám biến dị nhân cùng biến dị thú ở trên mặt tuyết tại con đường Thái Sơn cũng bị hắn dọn dẹp gần như sạch sẽ. Chỉ còn lại một số ít ở bên trong các tòa nhà là hắn chưa giết.
Về phần thi thể của đám kia đều được Thiên Lang cùng Thiên Thanh ăn sạch. Lam Linh ở phía sau nhìn thấy Thiên Lang cùng Thiên Anh ăn nhiều đến không hợp thói thường như vậy thì cũng há to miệng, nàng cả đời này cũng chưa gặp trường hợp nào như vậy.
Thấy trời cũng sắp tối, Thiên Anh lúc này cùng với mọi người lại lần nữa quay trở về nhà. Thế giới biến dị nhiều thứ rất nguy hiểm, Thiên Anh cũng không biết ban đêm nơi này lại sẽ xuất hiện cái gì. Nên hắn cũng không dám mạo hiểm ở lại nơi này.
Có điều trước khi về, hắn có gắn một vài thiết bị theo dõi lên mấy cây cao, dọc đường đi trở về. Thiên Anh muốn nhìn xem buổi tối ở trong thành phố rốt cuộc nó như thế nào, nhìn xem có nguy hiểm lắm hay không, nếu không quá nguy hiểm thì hắn sẽ tranh thủ đi săn đêm. Còn nguy hiểm thì hắn sẽ tìm cách khắc phục để tiến hành đi săn.
Thiên Anh cũng ý thức được một việc, bây giờ muốn rời đi nơi đây tìm đến nơi của chính phủ mua thêm các loại trang thiết bị chiến đấu cũng cần có thực lực. Không có thực lực thì hắn sợ rằng đi không ra khỏi thành phố hắn liền làm mồi cho đám biến dị thú hung hãn rồi.

Không qua bao lâu thì Thiên Anh cùng mọi người đã trở về căn hầm trú ẩn. Về tới đây thì mọi người liền được dịp để buông lỏng. Ở bên ngoài kia nhìn như thoải mái nhưng trên thực tế không phải như vậy, mọi người thời thời khắc khắc đều phải bảo trì cảnh giác với xung quanh, sơ hở một cái rất có thể trong nháy mắt chết không biết lý do.
Ngay lúc Thiên Anh đang nằm nghĩ sau một ngày luyện tập mệt mỏi thì Lam Linh tiến lại gần, cô nàng có chút không được tự nhiên hỏi:
“Này, tôi muốn hỏi cái này.”
Thiên Anh nhìn sang, hắn có phần kỳ quái hỏi:— QUẢNG CÁO —
“Có chuyện gì vậy?”
Lam Linh hơi lúng túng nói:

“Anh có còn quần áo không? Cho tôi mượn một vài bộ, tôi không có quần áo để thay. Tôi muốn đi tắm quá, đã nhiều ngày tôi không tắm rồi.”
Thiên Anh nghe vậy thì nhìn qua Lam Linh một hồi, hắn nhẹ gật đầu nói:
“Cô cũng không mập lắm mặc đồ của tôi chắc được, cô vào cái tủ gần chỗ ngay chỗ phòng tắm đó, chọn lấy vài bộ mà mặc.”
Lam Linh nghe vậy thì nói:
“Cảm ơn anh. Khi nào tôi có đồ sẽ trả lại cho anh.”
Thiên Anh nghe vậy thì hết ý, hắn tuy keo kiệt thật nhưng cũng không keo kiệt tới nổi cho mấy bộ quần áo rồi còn đi đòi lại. Có điều hắn cũng không ép buộc ai cái gì, nếu Lam Linh muốn làm vậy thì cứ để cho cô nàng đó làm vậy.
Tiếp đó Lam Linh đi tắm, còn Thiên Anh cùng Thiên Thanh, Thiên Lang thì đi xem tin tức trong ngày. Có điều trước khi xem thời sự Thiên Anh có đi gắn mấy cái mặt hình lớn, những thứ này có liên kết với bộ thu phát hình ảnh vô tuyến. Hắn gắn mấy thứ này ở đây là để tiện cho việc xem thời sự cũng như giám sát thành phố trong đêm.
Sau khi làm xong thì hắn mới đi xem thời sự cùng với Thiên Thanh cùng Thiên Lang. Hôm nay điểm tin chính vẫn là tình hình thiên tai dịch bệnh ở khắp nơi trên đất nước cũng như trên toàn thế giới, nạn đói lan tràn, biến dị thú tấn công.
— QUẢNG CÁO —
Có điều hôm nay giới khoa học cũng đã phát hiện ra bí mật thịt của thú biến dị có thể ăn được, đặc biệt là tim của thú biến dị cấp cao còn có thể giúp người ta nâng cao sức khỏe, chống chịu bệnh tật, tái tạo tế bào.
Nghe được cái tin tức này thì Thiên Thanh nói:
“Bọn hắn vậy mà cũng phát hiện ra bí mật này rồi, em cứ nghĩ bí mật này chỉ mình chúng ta biết thôi chứ.”

Thiên Anh nghe vậy thì khẽ nựng Thiên Thanh mấy cái sau đó ôn hòa nói:
“Bí mật này sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra thôi, chỉ là do tình hình khan hiếm lương thực dẫn tới bí mật này nhanh chóng được phát hiện. Có điều muốn đi săn biến dị thú cũng đâu có dễ dàng, với muốn dùng thịt biến dị thú cung cấp cho toàn thành phố rất khó khăn, dù bọn hắn có biết nhưng không thể nào từ đó mà đào tạo ra hàng loạt cao thủ được.”
Thiên Lang nghe vậy thì phụ họa theo, nó nói:
“Chủ nhân nói phải, làm gì có chuyện đơn giản tiến hóa như vậy chứ, giống như Ki này, ăn nhiều như vậy mà còn chưa có biến đổi lần tiếp theo đây, chứ nói gì bọn hắn.”
Nghe được Thiên Lang nói vậy thì Thiên Anh hỏi:
“Này Ki, mày có cảm thấy từ khi chúng ta nuốt cái thứ trắng trắng mềm mềm như viên ngọc phát ra ánh sáng chín màu thì thân thể không ngừng được cải tạo không? Hôm qua ta đo phản xạ bây giờ 0.82, mấy hôm trước là 0.83.”
Thiên Lang nhẹ gật sau đó nói:
“Ki cùng vậy đó, lực cắn, tốc độ, linh hoạt, trí tuệ đều đang dần cải thiện. Trước khi ăn thì mềm mềm kia thì nó chỉ phát triển về tốc độ, linh hoạt là phát triển thôi, mà trí tuệ cũng giống như giảm sút đi nữa ấy. Đần có thấy vậy không?”— QUẢNG CÁO —
Đần là biệt hiệu mà Thiên Lang gọi Thiên Thanh, lúc đầu Thiên Thanh khá phản cảm với cái biệt hiệu này nhưng mà nghe nhiều rồi cũng quen. Nó cũng không tức giận, nhẹ gật đầu Thiên Thanh nói:
“Ki nói đúng đấy, em cũng cảm thấy như vậy. Khi ăn thứ kia vào nó cải tạo gần như toàn bộ, mà không biết thứ kia là gì anh nhỉ?”
Thiên Anh lắc đầu nói:
“Cái này anh cũng chịu thôi, không biết nữa luôn đấy, anh cũng chưa từng nhìn thấy thứ gì tương tự giống vậy trước đây cả. Hôm đó Ki mà không chỉ anh còn không biết bên trong còn có thứ ăn ngon như vậy.”
Đang lúc ba người đang nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lúc bọn họ quay đầu nhìn lại thì thấy Lam Linh vừa mới tắm xong đang đứng ngây ra, cái miệng nhỏ nhắn há lớn, đôi mắt anh đào trợn tròn lên. Nàng dùng một biểu lộ khiếp sợ, cùng không thể tin được nhìn ba người Thiên Anh, Thiên Lang, Thiên Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.