Edit: Trang Nguyễn
Nhưng trời vẫn không ngừng mưa, trên tin tức càng nhiều nội dung về nạn úng, vào một ngày nào đó, anh còn nhận được điện thoại của hàng xóm: "Lão Trương à, nhà chú sụp rồi! Sụp hết một nửa rồi!"
Anh trở về xem qua, ngoại trừ bên ngoài gian phòng Trương Trí năm trước đã tu sửa, phòng của nguyên chủ Trương Hằng Phúc và mẹ Trương, kể cả phòng khách và phòng bếp đều sụp cả rồi. Đồ điện gia dụng trong nhà đều bị ngâm trong nước, nước trong nhà đã dâng cao nửa thước, đồ đạc đều hỏng hết rồi. Cũng may anh đã đem đi hết những thứ quý trọng, ảnh gia đình.
Du Hành không nói với mẹ Trương chuyện này, sợ bà khổ sở.
Anh đem cá ra xe, tiện tay lấy túi nhựa đựng nó, trong quá trình lái xe chầm chậm về chung cư, anh còn nhìn thấy trẻ con ngồi trong thay, trong tay còn cầm dù chèo thuyền chơi trên đường phố.
"Thằng nhóc thúi kia, mau về đây cho mẹ, đừng để bị cảm lạnh!"
"Ha ha ha..."
Đối với người lớn mà nói mưa là phiền nào, là vương bát đản đốt tiền. Nhưng đối với trẻ con mà nói, quả thật chính là món đồ chơi tự nhiên. Trong ký ức của Trương Hằng Phúc, cũng có lúc hắn vác thay mang con trai đi chơi nước, lúc ấy thật hạnh phúc, cho nên hắn làm như không thấy những năm này hai cha con lạnh nhạt với nhau, tự mình đắm chìm trong ký ức trước đây.
Sau khi về nhà, anh bỏ cá đỏ dạ vào trong xô nuôi dưỡng, vừa lúc mẹ Trương đang xem tin tức, gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-mat-the/4081430/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.