Du Hành cảm thấy bản thân và người nhà đang bị ném như rác.
"Đây là... làm sao... trở về.... chuyện gì...Aaaaa!!" Tiếng thét chót tai vỡ tan trong gió.
Mọi người ai cũng mang theo gương mặt kinh hoàng, biểu tình trên mặt bị gió táp vào khiến trong càng thêm dữ tợn.
Bọn họ bị vứt xuống một nơi rất xa, trước khi rơi xuống đất Du Hành và mọi người đã ném chăn xuống, bốn người cùng rơi xuống đất.
Chăn rơi xuống tàng cây, lúc bốn người đập xuống vừa hay đập lên chăn, không có ai bị thương.
Du Hành nhấc mặt từ chăn lên, thấy mình đang ở trên ngọn cây rất cao, tiếng gió gào thét bên tai, mạnh tới nỗi da mặt cậu cũng trở nên run rẩy.
"Hắt xì!!"
"Hắt xì!!"
Chưa ai mở miệng đã hắt xì mấy cái.
Sau khi lên bờ, thời tiết từ trời đông lạnh giá chuyển sang mùa hè oi bức, bọn họ chỉ đổi quần áo bông thành quần áo dài tay. Quần áo dài vốn là để tránh muỗi, dù nóng cũng phải chịu, kết quả lúc này không chống được lạnh.
"Lạnh... lạnh quá.."
Thôi Nam bò dậy nhìn xuống mặt đất, hai mắt cũng trở nên choáng váng: "Chắc cũng phải cao bằng tòa nhà năm tầng đúng không?" Hắn có hơi sợ độ cao, lui về phía sau mấy bước, tim đập thình thịch thình thịch.
"Mau mặc vào đi."
Du Hành vội vàng lấy quần áo dầy ra, một người lấy một bộ, còn cầm thêm đặc biệt lấy cái mũ lông đội lên cho mẹ.
"Đừng để gió tạt đau đầu."
Cha Du cũng tự đội mũ lên, run rẩy đứng dậy: "Nguy hiểm thật sự, nếu rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-mat-the/1643705/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.