Editer: Bạch Lậm Cv
“Nếu cậu muốn thì tôi để cậu đi. Cậu có thật sự muốn đi không?”
“Sức của phụ nữ như tôi làm sao làm được? Chắc chắn là anh” Cô muốn nói, anh và tôi cùng đi. Trong trí nhớ của cô, Ngũ Hằng Nhạc rất tốt bụng, lúc trước cậu còn đồng ý giúp Lý Lệ hỏa táng con cô ấy.
“Tôi không đi.” Du Hành lắc đầu, “Cô không nhìn thấy bão ở bên ngoài sao? Tôi không thể đem mạng sống của tôi ra để đùa giỡn. Một câu thôi, nếu cô muốn đi, tôi sẽ đưa thuyền cho cô.”
Ở bên ngoài, bão vô cùng đáng sợ. Đôi khi người ở lầu tám có thể thấy đầu sóng bổ nhào vào cửa sổ lầu chín.
Những người còn lại ở lầu tám cũng không dám ở, đều tranh thủ thời gian mà chuyển đi. Ở bên ngoài bây giờ đang náo loạn lên, nhất định là mấy người kia vì gầm xe mà xảy ra tranh chấp với người khác.
Ngô Xuân Nghiên quay đầu nhìn những người khác nhưng không một ai nhìn vào mắt cô.
".... Được rồi." Chị ta quay đầu rời đi, ngồi vào một góc suy tư.
Du Hành thở dài đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt nhìn trộm của những người khác.
"Thật là đáng thương." Ngũ Thường Hân nói: "Chúng ta không thể giúp họ được sao?"
Mắt Du Hành hơi đảo rồi híp lại.
Lý Lệ nhét đứa bé vào tay cô hòng phân tán sự chú ý, nói: "Ngày nào cũng thế, cô ra hay là tôi ra? Hay cô muốn anh trai mình ra ngoài?"
Ngũ Thường Hân bị nghẹn lại, muốn nói gì đó, lại phát hiện mình không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-mat-the/1643614/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.