"Này! Chị gái đừng kích động! Tôi không phải người xấu!" Diêu Hướng Minh đưa cánh tay sắp thành tàn phế của mình, hy vọng cô có thể buông vũ khí.
Nhưng mà Kiều Nguyên có chút phiền, nói: "Ha, anh chỉ nhớ được mỗi cái tên của mình, vậy làm thế nào biết được có phải là người xấu hay không?"
Diêu Hướng Minh sửng sốt một chút, ngay sau đó liền bắt đầu lý luận, nói: "Sao tôi có thể không phải là người tốt? Tôi cảm thấy tôi là người tốt!"
Kiều Nguyên cũng gật đầu: "Tôi cũng thấy tôi là người tốt, cho nên cô gái, buông cái vật kia đi, lại đây cùng chúng tôi tâm sự."
Nhưng mà cô gái kia chẳng những không có thả lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương.
Một cô gái yếu đuối tỉnh lại giữa một chỗ kỳ quái, không nhớ gì cả, xung quanh còn có ba người đàn ông, sao mà không cảnh giác cho được.
"Các người là ai? Đưa tôi tới đây làm gì?"
"Kỳ thật chúng tôi cũng có thắc mắc giống như cô, cho nên tôi cũng không biết nữa." Kiều Nguyên buông tay.
Vu Tử Triết đứng bên cạnh nhìn Kiều Nguyên đem sự tình càng làm càng rối, thở dài đứng dậy, đối với cô gái kia nói: "Thật xấu hổ, thật ra chúng tôi cũng không biết vì sao chính mình lại ở chỗ này."
"Có ý gì?" Cô gái vẫn như cũ, gắt gao nắm lấy dao phẫu thuật.
"Cô còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?" Vu Tử Triết hỏi.
Cô gái trầm mặc một lúc, chậm rãi lắc đầu.
"Bọn tôi cũng không nhớ rõ, hoàn toàn không biết vì sao có thể tới cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-khung-bo/978261/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.