“Không được?”
“Không được.”
“Tôi chưa ăn no.”
“Tôi cũng chưa ăn no.”
“…”
Hà Lệ Chân quan sát Vạn Côn, cô cảm thấy Vạn Côn cực kì thích thú vớimấy câu đối thoại thiếu muối kiểu này, nếu được chắc cậu ta có thể nóitới nửa đêm. Hà Lệ Chân vội dừng lại, đặt đôi đũa xuống: “Vậy đợi mộtchút về nhà lại ăn tiếp đi.”
Vạn Côn gật đầu: “Được.” Thế là sau đó cậu ta đặt chén đũa xuống, ngồi nhìn cô ăn.
Hà Lệ Chân bị nhìn chằm chằm nên cảm thấy không được thoải mái: “Cậu về đi.”
Nháy mắt Vạn Côn sập mặt xuống, sau đó cậu ta nhàn nhạt gật đầu: “Được thôi.”
Cậu ta đứng lên, cầm lấy balo trên sofa bên cạnh, Hà Lệ Chân nói: “Đem phần thuốc còn lại theo đi.”
Vạn Côn không đáp, cũng không cầm lấy hũ thuốc, chỉ khoác ba lô lên vairồi ra khỏi cửa, ngay cả một câu tạm biệt cũng không thèm nói. Cửa bịcậu ta giật ra, bật mở.
“…”
Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không mà bỗng dưng Hà Lệ Chân cảm thấy cánh cửa cũng hơi rung lên.
Hà Lệ Chân quay tới quay lui mấy lần cuối cùng đặt đôi đũa xuống bàn kêu cạch một tiếng.
Làm cái gì đó.
“Sập cửa? Muốn dằn mặt ai hả?
Cô vất vả chạy tới chạy lui, cho cậu ta mượn tiền trả nợ, cứu cậu tatrong lúc dầu sôi lửa bỏng, còn có lòng tốt nấu cho cậu ta ăn. Làm đúngtrách nhiệm của một cô giáo, thế mà còn dám cáu kỉnh với cô?
Hà Lệ Chân cười không được mà khóc cũng không xong, chỉ đành thở hắt ra một hơi, cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/95048/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.