“Gia đình cậu ta có chuyện gì vậy?”
Ngô Nhạc Minh không muốn nói, nhưng cậu ta đã lỡ nói ra, Hà Lệ Chân lạibày ra bộ dạng này, cậu ta cảm thấy rất hối hận, không nên nông nổi đitìm cô ta làm gì.
“Cuối tuần trước anh Côn đã về nhà rồi.”
Cuối tuần trước.
Đó chính là lúc cùng đi với cô, sau đó hai người tách ra, Hà Lệ Chân nhớ lại.
“Mỗi tháng cậu ấy thường về nhà một lần, nhưng hai ba ngày là sẽ quaylại, ít khi ở nhà cả tuần giống như lần này.” Ngô Nhạc Minh nói: “Hômqua…”
“Hôm qua làm sao?”
“Hôm qua cậu ấy gọi cho em…” Giọng Ngô Nhạc Minh nhỏ đi.
Hà Lệ Chân hỏi: “Cậu ta nói cái gì?”
“Cậu ấy mượn em bốn ngàn.”
Hà Lệ Chân hơi nhíu mày, bốn ngàn, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, chủ yếu ở đây là cậu ta muốn làm gì.
“Em ấy không nói mượn tiền để làm gì sao?”
Ngô Nhạc Minh nhìn sang chỗ khác, cậu ta nhìn chòng chọc vào cây chổitrong góc tường: “Em chỉ có thể nói với cô là cậu ấy muốn dùng cho việcnhà, những cái khác em không nói được.”
“Em không cần giả vờ ngây thơ như vậy.” Hà Lệ Chân chau mày, lạnh lùngnói: “Tuổi các em thích nhất là những trò này, cái này không thể nói,cái kia không thể nói, làm giống như mọi thứ điều là bí mật.”
Ngô Nhạc Minh chợt quay lại, trợn mắt lên nhìn cô.
“Cô thì biết cái gì?” Giọng cậu ta không cao nhưng rất mạnh mẽ: “Cô thì biết cái gì, đừng nghĩ cái gì mình cũng đúng.”
“Vậy em nói đi.” Cuối cùng Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/95045/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.