Quảng trường Võ Minh nằm ở trung tâm thành phố, là khu thương mại lớn nhất Dương Thành, lần trước ThươngKhiết tới tìm Hà Lệ Chân, hai cô đã đi ăn ở đây. Hà Lệ Chân ngồi xe bus, chừng chín giờ bốn mươi thì tới quảng trường.
Kiến trúc tiêu biểu của quảng trường Võ Minh là một bức điêu khắc đượcdựng lên vào đầu những năm 2002, bức tượng có một cái tên rất vănnghệ…”Năm tháng đóng băng”. Tạo hình mang hơi hướm của phong cách hiệnđại, được tạo thành từ những phiến lớn hình rẽ quạt màu xanh lam xếpchồng lên nhau, khi đứng gần thì không nhìn ra được gì, nhưng khi nhìntừ đằng xa, bức tượng tựa như từng cơn sóng biển dập dờn, hết lớp nàytới lớp khác. Lúc cô và Thương Khiết đi ăn ở đây, ngồi trong tiệm từ xaxa nhìn về bức tượng, cô cảm thấy bản thân dường như có thể hiểu đượccảm xúc của người nghệ nhân.
Sóng biển, từ khi hiện hữu thì đã được định sẵn. Chỉ cần còn chuyểnđộng, chỉ cần còn tồn tại, thì lớp sau không thể nào gặp được lớp trước. Hà Lệ Chân ngẩng đầu suy nghĩ miên man. Vào cuối tuần nên quảng trườngcó rất nhiều người đi tản bộ, xung quanh rất nhộn nhịp. Nhìn một hồi lâu cổ cũng mỏi nhừ, Hà lệ Chân lắc một vòng, thì trông thấy Vạn Côn.
Cô có cảm giác Vạn Côn cũng đã nhìn thấy cô, mặc dù lúc bước đi cậu tavẫn luôn cúi đầu nhưng vẫn có thể tìm đúng vị trí bước đến đứng ngaytrước mặt cô.
Bệnh của cậu ta hình như đã đỡ hơn, hiện giờ cậu ta mặc một bộ đồ thểthao màu đen, sạch sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/95044/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.