Con người là động vật quần cư sống bầy đàn nên luôn có một đặc điểm chínhlà chia bè kéo cánh, dù ở bất cứ đâu, nếu có nhiều người cũng sẽ hìnhthành một xã hội thu nhỏ.
Vạn Côn làm chưa được mấy ngày thì đã cảm nhận được điều này.
Thứ cậu ta được lĩnh hội đầu tiên đó là cơm.
Công trường nơi cậu ta làm việc quảng cáo là bao ăn, bao ở, trong đó hạng nhất là nói tới cơm ăn.
Cơm trưa và cơm tối công trường kí hợp đồng với một quán ăn giao cơmphần, mỗi trưa mỗi người sẽ được phát một phần cơm, việc ở công trườngnặng nhọc, tốn sức nhiều, khẩu phần cũng coi như đầy đủ.
Nhưng chỉ có cơm đủ, đồ ăn thì rất ít.
Hơn nữa đây chưa phải chỗ hay ho nhất của tên chủ quán cơm này, mỗi ngày hắn ta không chỉ gia trên dưới trăm phần cơm hộp tới công trường, màcòn mang tới đủ loại đồ ăn, phần nhiều là thịt, nhung những thứ nàykhông phải cho không, mà cần bỏ tiền ra mua.
Vì thế mỗi ngày công nhân ở đây ăn cơm, trước mặt là xe thức ăn của hắnta, mở toang trưng ra một loạt thức ăn, mùi vị thì chẳng cần nói, hầunhư những thứ này mỗi ngày đều có thể bán sạch nhẵn.
Như thế thì cũng chẳng có gì, cứ coi như người ta nhân cơ hội kiếm chácchút đỉnh gọi là, nhưng có một ngày Dương Cương nói với Vạn Côn, mọichuyện vốn không phải chỉ có như thế.
“Thực ra những thứ đồ ăn đó vốn dĩ là của chúng ta.”
Hôm đó trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/1913687/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.