Chương trước
Chương sau
"Rất hiếm khi Viện trưởng Mạnh chính tay làm phẫu thuật, phải ghi lại thành video để giảng dạy."
Trong phòng quan sát, Phó Trưởng phòng nghiệp vụ Y xoa tay, theo dõi ca phẫu thuật diễn ra trật tự ở bên dưới mà hết lời khen ngợi.
Trưởng phòng Lưu lại không nói gì, cau mày, liếc nhìn thời gian phẫu thuật, đã bốn tiếng trôi qua.
"Đã hoàn thành cắt bỏ túi mật." Viện trưởng Mạnh đặt tế bào đã tách ra vào khay chất bẩn: "Đưa bệnh lý."
Y tá phòng mổ khẽ gật đầu, rồi rời đi.
"Bước tiếp theo là cắt bỏ nửa lá gan bên trái và thùy đuôi, dao đốt điện đơn cực." Y tá thiết bị bình tĩnh đưa tới. Viện trưởng Mạnh nắm chắc trong tay, dù cho tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn rất vững vàng, bình tĩnh tỉnh táo, can đảm cẩn thận.
"Tút tút ——" Tiếng chuông trong phòng mổ đột nhiên vang lên ầm ĩ, trợ lý thứ nhất bác sĩ Chủ nhiệm khoa Ngoại Gan Mật Tụy ra hiệu cho y tá nhấc máy.
Y tá nắm chặt ống nghe, nói: "Chủ nhiệm, bệnh nhân giường số 15 bị ho ra máu, cần phẫu thuật mở lồng ngực khẩn cấp để kiểm tra."
Tay đang cầm dao đốt điện đơn cực của ông ấy lập tức dừng lại: "Để bác sĩ Tiền đi, thời khắc mấu chốt tạm thời tôi không thể đi được."
"Bác sĩ Tiền đang trên đường trở về."
Viện trưởng Mạnh đeo kính lúp, vùi đầu rất thấp: "Cậu đi đi, tôi gần như có thể kết thúc rồi."
Dao đốt điện đơn cực phát ra tiếng bíp bíp, khói màu lam nhạt dâng lên trong khắp mô tế bào, cả phòng mổ tràn ngập mùi thơm của thịt nướng. Đương nhiên, đối mặt với bộ phận ung thư bị mở ra, tốt nhất chỉ có thể xem như bóng tối. Đừng nói người bình thường sẽ nôn mửa khi nhìn thấy, sợ rằng thậm chí nhìn cũng không dám nhìn.
"Vậy thì..." Chủ nhiệm khoa Ngoại Gan Mật Tụy do dự một lúc, nhưng vẫn nghe lời đặt dao đốt điện xuống. Nếu như Viện trưởng tiến hành ca phẫu thuật này, ông ấy nhiều lắm cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, thực sự cần ông ấy đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chính là bệnh nhân khác.
"Vậy còn phòng mổ nào còn trống, cứ đẩy vào trước đi, tôi đến ngay."
Cửa phòng mổ tự động từ từ đóng lại, trợ lý thứ hai ban đầu thay thế trợ lý thứ nhất, đứng đối diện với Viện trưởng Mạnh.
"Viện trưởng, huyết áp đã giảm xuống 60 —— 80" Bác sĩ gây mê hô lên.
"Đừng hoảng sợ, dùng adrenaline để duy trì."
Bàn mổ chưa bao giờ là chiến trường của một người, một đội nhóm xuất sắc luôn nổi tiếng hơn một bác sĩ chủ trì xuất sắc. Một trợ lý đắc lực rời đi, Viện trưởng Mạnh chảy một lớp mồ hôi mỏng trên trán.
"Lau mồ hôi, cắt chỗ này nữa là có thể." Dao điện được thay bằng dao mổ, âm thanh tút tút tút vang lên, Viện trưởng Mạnh vùi đầu cẩn thận bóc ở khoảng cách giữa tế bào lành và tế bào ung thư. Vùng gan có nhiều mạch máu, thao tác không cẩn thận rất dễ gây ra xuất huyết.
"Dẫn lưu, có tràn dịch." Mồ hôi chảy ròng xuống mắt, ông ấy chớp chớp mắt, dặn dò trợ lý, trợ lý nhanh chóng kết nối thiết bị hút dịch.
"Được rồi... Đã hoàn thành cắt nửa lá gan bên trái." Dùng kẹp cẩn thận gắp lá gan bị bệnh đen và cứng ra khỏi khoang bụng, Viện trưởng Mạnh thở phào nhẹ nhõm.
"Tiếp theo, tiến hành cắt bỏ thùy đuôi." Ông ấy lại cầm dao điện lên.
Bác sĩ gây mê đứng lên: "Viện trưởng, huyết áp vẫn chưa hồi phục."
Viện trưởng Mạnh liếc nhìn màn hình, lại vùi đầu vào công việc của mình: "Chảy máu bao nhiêu ml rồi?"
"200cc."
"Được rồi, có lẽ do ca phẫu thuật diễn ra quá lâu nên tạo thành gánh nặng cho cơ thể bệnh nhân. Tôi sẽ cố gắng càng nhanh càng tốt, cậu dùng thêm dopamine duy trì đi."
Bác sĩ gây mê nhanh nhẹn đưa thuốc vào tĩnh mạch qua ống dẫn.
"Trợ lý, mở rộng khu vực phẫu thuật ra một chút." Viện trưởng Mạnh nhẹ giọng dặn dò, mồ hôi chảy ra trên trán đã thấm ướt cả mũ phẫu thuật.
"Được rồi, y tá, lau mồ hôi cho Viện trưởng."
"Lá gan... Đã hoàn thành cắt bỏ thùy đuôi..." Đặt tế bào bị bệnh vào khay chất bẩn, Viện trưởng Mạnh đứng thẳng lưng, thở dài một hơi.
Trưởng khoa đứng thẳng lưng và thở phào nhẹ nhõm.
"Đưa bệnh lý."
Thời gian phẫu thuật trên tường đã trôi qua sáu tiếng.
"Tiếp theo, tiến hành cắt bỏ một phần và tái tạo tĩnh mạch cửa."
Phần nguy hiểm nhất đã hoàn thành, mọi người trong phòng mổ đều yên lặng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt trợ lý còn nở một nụ cười nịnh nọt.
"Viện trưởng thực sự là bảo đao chưa già, làm phẫu thuật với Viện trưởng quả thực là được lợi không nhỏ."
"Già rồi, không làm được nữa. Lúc còn trẻ, thực hiện phẫu thuật kiểu này..." Viện trưởng Mạnh vừa nói vừa chuẩn bị cho việc cắt bỏ mạch máu: "Không mất nhiều thời gian như vậy. Đưa tôi kẹp mạch máu."
Ông ấy vừa chăm chỉ làm việc, vừa hỏi bác sĩ gây mê: "Huyết áp vẫn chưa lên à?"
Vừa dứt lời, monitor theo dõi vang lên ầm ĩ, một lượng máu lớn đột nhiên tràn vào ổ chứa máu, bác sĩ gây mê cũng đứng dậy khỏi vị trí: "Máu chảy tới 500cc, Viện trưởng!"
Bàn tay đang cầm dao điện của Viện trưởng Mạnh đột nhiên dừng lại, ông ấy nhìn rõ ràng vào khu vực phẫu thuật. Các lớp tế bào rõ ràng, khu vực vừa mới cắt bỏ và tái tạo cũng được khâu lại hoàn hảo, không có khả năng chảy máu.
"Mang huyết tương tới!"
"Mở đường thông tĩnh mạch!"
"Bổ sung dung dịch cân bằng!"
"Chỉnh lại chất điện giải!"
Một loạt mệnh lệnh được truyền đi một cách trật tự, Viện trưởng Mạnh đang dùng kẹp tìm kiếm chỗ chảy máu, chiếc áo phẫu thuật nặng nề đã ướt đẫm mồ hôi.
"Rốt cuộc là chảy máu ở đâu?!" Trợ lý cũng gấp gáp như kiến bò ​​trên chảo nóng.
"Chảy máu đến 1000ml!" Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà giống như một thế kỷ dài dằng dặc trôi qua, Trưởng phòng nghiệp vụ Y bật dậy khỏi ghế, trơ mắt nhìn trị số huyết áp trên điện tâm đồ liên tục giảm xuống dưới giá trị thấp nhất. Một hồi vang lên ầm ĩ, sau đó yên tĩnh trở lại.
"Nhịp tim ngừng đập!" Bác sĩ gây mê thông báo kết quả cuối cùng, tay của Viện trưởng Mạnh lập tức dừng lại, cơ thể hơi chao đảo. Dao mổ rơi vào trong khay, phát ra tiếng "keng" giòn vang.
"Viện trưởng!" Mọi người tiến lên đỡ ông ấy, Viện trưởng Mạnh lung lay sắp đổ, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng: "Rốt cuộc là... chảy máu ở đâu?"
Trưởng phòng nghiệp vụ Y đập tay vào kính phòng quan sát, Phó Trưởng phòng lập tức ngã ngồi xuống dưới, bị hù đến mức không dám nói một lời.
Viện trưởng Mạnh đã xử lý nhiều ca bệnh như vậy, đây là lần đầu tiên xuất hiện ca bệnh tử vong... Cái này làm sao bàn giao với người nhà bệnh nhân, làm sao bàn giao với truyền thông đang chờ ở bên ngoài đây?
Tất cả mọi người trong phòng mổ nhìn nhau, trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ sợ hãi, sợ hãi, lo lắng, bất an.
Trong sự im lặng chết chóc, tiếng bước chân vững vàng vang lên, Lục Thanh Thời mặc quần áo màu xanh lá cây và quần áo chì chống phóng xạ, giơ hai tay lên từ từ bước vào phòng mổ, chỉ vào y tá phòng mổ: "Áo choàng phẫu thuật."
Thấy đối phương không trả lời, nàng nhắc lại lần nữa: "Áo choàng phẫu thuật."
Y tá trưởng là người đầu tiên định thần lại, nhanh chóng mặc áo choàng phẫu thuật cho nàng. Lục Thanh Thời vừa đi, cô ấy chạy nhanh ra sau thắt dây lưng cho nàng.
"Đeo kính lúp cho tôi." Y tá thiết bị đeo kính lúp lên cho nàng.
"Mang ống nội soi đến đây."
"Khử trùng." Nàng một tay cầm dao mổ, một tay rạch một đường nhỏ trên màng phổi của Vương Hữu Thực.
Trợ lý ngăn nàng lại: "Cô thuộc khoa Cấp cứu, tới đây làm gì?! Cô không nhìn thấy khoang bụng mở lớn như vậy còn chưa vá lại nữa sao?! Nhịp tim của bệnh nhân đã ngừng đập, ưu tiên hàng đầu là nhanh chóng nghĩ cách làm sao giải thích cho người nhà, chứ không phải làm chuyện vô ích này!"
Lục Thanh Thời hất anh ta ra, liếc nhìn khoang bụng đang mở: "Ca phẫu thuật gan được thực hiện rất đẹp. Sở dĩ chảy máu là do phình tách thành động mạch chủ của bệnh nhân bị vỡ."
Nàng cố gắng nói ngắn gọn, động tác trên tay nhanh đến mức gần như làm người khác hoa mắt.
"Tôi muốn thực hiện phẫu thuật nội soi lồng ngực tái tạo gốc, cộng với kỹ thuật vòi voi cải tiến và đặt stent. Cầm cái này."
Camera siêu nhỏ y tế xuyên qua lỗ quan sát mà nàng vừa cắt, hiển thị tình hình trong lồng ngực của bệnh nhân lên màn hình lớn.
Trợ lý không thể hiểu được bị sai khiến, cầm camera quan sát trong tay với vẻ mặt khó tin: "Bác sĩ Lục, cô điên rồi! Nhịp tim đã ngừng đập, cho dù có tìm ra chỗ chảy máu, người cũng không thể cứu được nữa, cứu được cũng có thể bị chết não!"
"Thì ra là như vậy." Lúc này, Viện trưởng Mạnh mới tỉnh táo lại, đẩy y tá đang đỡ mình ra, rồi đi tới bàn mổ cầm dao điện lên: "Bác sĩ Lục muốn hạ thân nhiệt chỉ huy khi ngừng tuần hoàn. Đừng nói nhảm nữa, trợ giúp đi."
"Bác sĩ Lục, thời gian không còn nhiều. Ngừng tuần hoàn chỉ có thể kéo dài nhiều nhất là hai phút." Bác sĩ gây mê bóp đồng hồ bấm giờ.
"Được rồi, đã tìm thấy." Nhìn thấy ảnh chụp CT trước đó, cộng với việc hạ thân nhiệt khi ngừng tuần hoàn làm giảm bớt xuất huyết, Lục Thanh Thời gần như có thể xác định vị trí của u máu ngay lập tức.
"Kẹp chặn mạch máu." Dao siêu nhỏ được gắn vào ống soi lồng ngực, tay của nàng rất vững vàng, có một vẻ đẹp như nước chảy mây trôi dưới ngọn đèn không hắt bóng.
"Nhanh lên, còn một phút nữa!" Đồng hồ bấm giờ nhanh chóng đếm ngược.
"Đã hoàn thành chặn mạch máu. Bây giờ chuẩn bị đặt stent và tiến hành thay mạch máu nhân tạo."
Lục Thanh Thời đặt ống soi lồng ngực xuống, đổi tay, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng cũng không thèm lau.
"Ông sẽ đặt stent, cháu hãy thay mạch máu đi." Viện trưởng Mạnh cầm lên, nàng thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.
"Năm mươi giây."
"Bốn mươi giây."
"Ba mươi giây."
"Hai mươi giây."
"Mười."
"Chín."
Bác sĩ gây mê nhanh chóng báo lại con số, động tác trên tay của Lục Thanh Thời không giảm, cũng không bị bầu không khí căng thẳng trong phòng mổ ảnh hưởng. Hiện tại, trong lòng nàng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:
Không được từ bỏ bất kỳ bệnh nhân nào.
"Ba."
"Hai."
"Một!"
"Đếm ngược kết thúc."
"Đã hoàn thành thay mạch máu nhân tạo."
"Đã hoàn thành đặt stent."
Ba giọng nói vang lên gần như cùng lúc, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ vui mừng sống sót sau tai nạn.
Lục Thanh Thời buông kẹp cầm máu ra, dòng máu đỏ sẫm từ từ được vận chuyển đến trái tim thông qua mạch máu nhân tạo, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cơ tim đột nhiên co bóp, máu được bơm đi nuôi toàn bộ cơ thể thông qua động mạch.
"Tích tích ——" Monitor điện tâm đồ vang lên yên tĩnh, tất cả mọi người trong phòng mổ vỡ òa trong tiếng hoan hô.
Bác sĩ gây mê và y tá thiết bị vỗ tay chúc mừng.
Trợ lý thứ nhất thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy trợ lý thứ ba.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Viện trưởng Mạnh nở một nụ cười chân thành tán dương: "Người trẻ tuổi, thật sự không tầm thường."
Lục Thanh Thời cũng thở phào nhẹ nhõm, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Nàng đặt ống soi lồng ngực xuống, gật đầu: "Viện trưởng Mạnh quá khen."
Nàng lùi lại một bước, nhường chỗ cho trợ lý thứ nhất, chuẩn bị cởi găng tay: "Như vậy ca mổ đã kết thúc rồi, cháu đi đây."
Khi nàng chuẩn bị bước ra khỏi phòng mổ, Viện trưởng Mạnh ngăn nàng lại: "Dừng lại, ai nói ca mổ kết thúc rồi? Tĩnh mạch cửa còn chưa được tái tạo, để lại một ông già họm hẹm ở đây mổ chính, mấy người thì tốt rồi, đều ở bên cạnh nhìn. Tới đây làm trợ lý thứ nhất cho ông!"
Lục Thanh Thời dừng chân lại, khóe môi nở nụ cười, xoay người khẽ cúi đầu, giơ tay nhìn đồng hồ: "Thật xin lỗi, bây giờ cháu đã tan làm rồi. Tĩnh mạch cửa thôi mà, trợ lý thứ nhất ở bên cạnh ông cũng có thể giải quyết."
Nói xong phất phất tay, xoay người rời đi.
Viện trưởng Mạnh tức giận mắng to: "Con bé chết tiệt này! Trừ tiền lương tháng này của cháu!!!"
Trưởng phòng nghiệp vụ Y lau mồ hôi lạnh trên trán, đặt mông ngồi xuống: "Sợ chết khiếp. Còn trừ tiền lương gì chứ, thêm tiền, thêm tiền, thêm tiền cho Lục Thanh Thời!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.