"Cô thật sự là phúc lớn mạng lớn. Tôi chưa bao giờ thấy chị Lục vì ai mà tức giận như vậy. Hôm nay trong phòng họp, Chủ nhiệm Từ và Trưởng phòng Lưu đều á khẩu không trả lời được, cuối cùng còn động tới Viện trưởng."
Hách Nhân Kiệt thêm mắm thêm muối miêu tả sinh động như thật, Vu Quy lo lắng: "Vậy cuối cùng có nói giải quyết như thế nào không?"
Hách Nhân Kiệt cố ý thừa nước đục thả câu, nhưng lại làm cho Vu Quy lo lắng nắm chặt góc chăn: "Anh mau nói cho tôi biết đi, bình thường cũng không thấy anh lề mề như vậy."
Đang nói chuyện, Phương Tri Hữu mang theo hộp cơm từ bên ngoài bước vào, thấy cô ấy lại ngồi dậy nên chỉnh góc chăn lại cho cô ấy. Lúc này, cô mới để ý đến Hách Nhân Kiệt.
"Đồng nghiệp của cậu?"
"Đúng vậy, biệt danh là chị Hảo Nhân, cứ gọi anh ta nương nương khang* là được."
(* Tính đàn bà, ẻo lã.)
Hách Nhân Kiệt giơ lan hoa chỉ lên, mắng người: "Hứ —— Cô đó tiểu nha đầu lanh lợi, có lòng tốt tới thăm cô, cô còn xúc phạm nhân cách của tôi. Tôi là đàn ông đích thực đó, chuẩn men hiểu không?!"
Phương Tri Hữu không nhịn được cười, Vu Quy cũng cười theo: "Được, được, được, chuẩn men. Trong khoa Cấp cứu có người nào có thể chuẩn men hơn cô Lục sao?"
Hách Nhân Kiệt trợn mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Vậy cũng đúng..."
Lại ngước mắt nhìn Phương Tri Hữu đang đứng bên cạnh: "Bạn của cô sao? Không giới thiệu cho tôi sao, đẹp trai quá nha."
Vẻ đẹp trai của Phương Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-nhu-nghich-lu/420107/chuong-11.html