Sau khi tỉnh dậy, Vu Quy không nhìn thấy Mác đâu, mà chỉ nhìn thấy người cô ấy đang khao khát muốn nhìn thấy.
"Tri Hữu!" Cô ấy bật người dậy khỏi giường, kim tiêm tĩnh mạch gắn trên tay suýt chút nữa tuột ra khỏi mu bàn tay, dòng máu đỏ sậm tràn lên theo ống dẫn.
Vu Quy hừ một tiếng, Phương Tri Hữu nhanh chóng giữ cô ấy lại: "Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói cậu bị sốt."
"Tri Hữu, tại sao cậu lại ở đây?" Vu Quy nằm xuống, ánh mắt dán chặt vào người này, không chịu nhìn đi chỗ khác.
Ba tháng không gặp, Phương Tri Hữu hơi hốc hác, dưới đôi mắt to tròn là quầng thâm màu xanh sẫm, mái tóc buộc đơn giản ở phía sau đầu. Bởi vì làm việc và nghỉ ngơi không đều độ trong khoảng thời gian dài nên làn da hơi sạm đi, nhưng ở trong mắt Vu Quy, có lẽ điều này cũng không hề ảnh hưởng gì. Cô không nhất định là người đẹp nhất, nhưng nhất định là người đặc biệt nhất.
Còn Vu Quy thì sao? Bác sĩ nói cô ấy bị cảm lạnh và tuột huyết áp, nhiệt độ có lúc lên tới 38 độ, đôi môi khô khốc không còn chút ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ còn có chút da thịt cũng gầy đi trông thấy, xương quai hàm lộ ra cái cằm nhọn hơn.
Phương Tri Hữu lấy khăn trên trán cô ấy xuống, nhúng nước vắt khô rồi đặt lên lại: "Muốn đến gặp cậu, nhưng mà có người nào đó không nghe điện thoại của tớ."
Vu Quy dùng tay phải có thể cử động nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-nhu-nghich-lu/420106/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.