Thời Hoan cảm thấy đầu đau nhói, cô đưa tay day day xương mày, nói: "Xong đời, tớ giải thích với anh ấy kiểu gì bây giờ?"
Dụ Lâm nhìn dáng vẻ cuống quýt của cô, không khỏi cau mày nghi hoặc: "Cùng bạn bè ăn một bữa cơm thôi mà, có gì phải giải thích?"
Trì Nhuyễn gật đầu, cũng có chút không hiểu được: "Đúng vậy, hơn nữa tớ nghe giọng Từ Dã không giống đang tức giận."
"Anh ấy tức giận sao có thể để người khác phát hiện được, là kiêu ngạo đó." Thời Hoan bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới nói rõ ngọn nguồn sự việc, "Vốn dĩ lúc sáng tớ hẹn với Từ Dã, thu dọn đồ đạc xong buổi tối anh ấy sẽ đến đón tớ, chúng tớ chuẩn bị ở chung."
"Đúng lúc ở đơn vị có nhiệm vụ, tớ đưa người đến bệnh viện thay anh ấy, kết quả gặp được Dụ Lâm thì mừng quá nên quên khuấy mất việc này." Cô nói xong lại cảm thấy đau đầu, muốn nhanh chóng vạch ra đối sách, "Ôi làm sao bây giờ, tớ phải đi trước rồi."
"Chuyện ở chung mà cậu cũng quên được, tớ đúng là bái phục rồi." Trì Nhuyễn lườm một cái, thong thả đặt đũa xuống, "Đúng rồi, thật ra vừa nãy lúc gọi điện, tớ đã đưa địa chỉ này..."
Nhưng còn chưa nói hết câu, ba chữ "cho Từ Dã" còn vướng ngang họng Trì Nhuyễn thì cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Dụ Lâm còn tưởng là nhân viên phục vụ, đang định mở miệng thì trong khoảnh khắc nhìn thấy người đó liền sững người.
Trì Nhuyễn cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/2230978/chuong-60-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.