Sau khi tới nơi, Từ Dã dừng xe, Thời Hoan chuẩn bị tinh thần một hồi mới đẩy cửa bước xuống.
Dù có căng thẳng thế nào đi nữa thì sớm muộn gì cũng phải gặp người lớn.
Thời Hoan tự an ủi bản thân, theo sau Từ Dã đi vào trong sân nhà, đúng lúc gặp được mẹ Từ đang tưới cây trong sân.
Mẹ Từ nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, lúc vừa nhìn thấy hai người, trong mắt bà ánh lên tia sáng, lập tức đặt bình tưới cây qua một bên, cười vui vẻ tiến ra đón, "Đến rồi à, vừa đúng giờ ăn cơm."
Mẹ Từ trực tiếp bỏ qua Từ Dã, đi tới trước mặt Thời Hoan, nhẹ nhàng cầm tay cô, khóe môi hơi cong lên, "Ôi, nhiều năm không gặp, Tiểu Hoan, cháu đúng là càng ngày càng xinh đẹp."
"Bác gái cũng vậy ạ." Thời Hoan thấy thái độ của mẹ Từ như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười đáp lại, "Càng ngày càng trẻ ra ạ."
"Aigooo, miệng của cô bé này thật sự càng ngày càng ngọt rồi." Mẹ Từ cảm thán một câu, xoa xoa gò má của mình, "Bác sao có thể so với thanh niên các cháu được, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, đúng là độ tuổi đẹp nhất."
Rõ ràng đã năm năm không gặp, nhưng dường như giữa bọn họ không hề có khoảng cách nào.
Mẹ Từ vẫn xem Thời Hoan như con dâu tương lai, hai người vẫn có thể trò chuyện vui vẻ.
Có chút bất ngờ, nhưng cũng không ngoài dự liệu.
Từ Dã bị bỏ rơi một bên khẽ nhíu mày, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/2230958/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.