"Buổi trưa cùng về nhà ăn cơm, được không?"
Giọng mẹ Từ truyền qua loa điện thoại, lọt vào trong tai Thời Hoan rõ ràng.
Cả người cô như hóa đá, cô hé môi nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Thật ra, mặc dù trước khi về nước THời Hoan có suy nghĩ về vấn đề này, nhưng không có nghĩa là cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cô vốn tưởng rằng, năm năm trước mình bỏ đi không một lời từ biệt, sẽ khiến hảo cảm của bác trai bác gái tụt xuống đáy vực, nhưng bây giờ nhìn lại, bác gái hình như không hề có chút bận tâm nào.
Chẳng lẽ bác ấy không biết chuyện năm đó cô bỏ đi.
Thời Hoan nghĩ mãi không ra, có chút choáng váng, cô nghẹn ngào cười nói: "Được ạ..."
"Vậy thì tốt quá, hôm nay hai đứa về nhà, có chút náo nhiệt." Mẹ Từ cười nói với cô, " Thời Hoan, cháu muốn ăn món gì, bác chuẩn bị cho cháu."
Thời Hoan có cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp, "Không cần không cần, cháu ăn gì cũng được, bác gái cứ làm món sở trường của bác là tốt rồi ạ."
"Ôi, giữa chúng ta còn khách khí cái gì, muốn ăn gì cứ nói thẳng với bác."
Từ Dã không xem nổi nữa, anh cầm lấy điện thoại, bình tĩnh nói ra hai, ba tên món ăn, "Những món này cô ấy đều thích ăn, còn lại không có vấn đề gì ạ, mẹ cứ nấu như bình thường là được."
Thời Hoan nghe thấy mấy món ăn kia thì ngẩn người, cô nghiêng đầu nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/2230956/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.