Thấy tài xế còn đang nói chuyện gì đó với tổ trưởng, các thành viên khác của đội bác sĩ cũng chưa lên xe, Thời Hoan và Từ Dã liếc nhìn nhau. Cô suy nghĩ một chút liền nhanh chân chạy về phía đội Từ Dã.
Trước ánh mắt của mọi người, Từ Dã bình tĩnh dang tay ra, Thời Hoan chạy tới lao thẳng vào lòng anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, cười tủm tỉm kiễng chân lên hôn một cái vào má anh, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng, đội trưởng Từ."
Yêu đương còn phục vụ cả nụ hôn chào buổi sáng nữa.
Mấy cấp dưới phía sau Từ Dã lập tức hít sâu, trong lòng thật sự đau.
Từ Dã mặc kệ người ngoài, khóe môi anh hơi cong lên, sự dịu dàng trong đôi mắt dường như lan tràn ra ngoài, giơ tay xoa đầu người trong lòng, anh nhẹ nhàng dặn dò cô: "Lúc làm việc cẩn thận một chút, chú ý an toàn."
Thời Hoan nghe vậy, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, hỏi: "Nói vậy tức là hôm nay các anh có nhiệm vụ khác sao?"
"Hôm nay phải tới bệnh viện chính phủ, có chút cần xử lý, không đến chỗ em được." Từ Dã kiên nhẫn giải thích với cô, thấy gò má cô vương vài sợi tóc rối, theo thói quen đưa tay lên vén ra sau tai giúp cô.
"Vậy sao." Thời Hoan mím môi, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng dù Từ Dã có đến thì hai người cũng phải chia ra để làm việc, không khác nhau là bao. Nghĩ vậy cô cũng không thấy buồn bã nữa, liền vuốt cằm nói, "Vậy buổi tối gặp lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/2230928/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.