Cổ áo của Thời Hoan đã hở ra một chút, cô đưa tay kéo lưng áo Từ Dã, đầu ngón tay đẩy vạt áo anh lên, ý tứ ám chỉ rõ ràng.
Dù sao hai người cũng đã năm năm không quấn quýt, củi khô gặp lửa mạnh, lại còn đêm khuya ở cùng một phòng, khó tránh khỏi muốn làm chút chuyện gì đó mới đúng.
Hai người quấn chặt lấy nhau, hô hấp của Thời Hoan hoàn toàn bị Từ Dã nắm trong tay, cô không dễ gì mới thoát thân được, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào người anh thở gấp, "Sao anh lại thành thục vậy, có thật là ăn chay năm năm không vậy?"
Từ Dã nghe xong, nheo mắt cười gằn, cũng không biết có phải là trả thù vì cô không tin tưởng anh hay không, liền cúi đầu cắn lên cổ cô, khàn giọng, "Chuyện này trong đầu anh đã nghĩ tới vô số lần, em nói xem vì sao anh lại quen thuộc như thế?"
Ở cổ truyền tới cảm giác nhói đau ngắn ngủi khiến cả người Thời Hoan run lên, cô liền cau mày, có chút bất mãn nói, "Anh đừng để lại dấu vết, ngày mai phải làm sao bây giờ?"
Từ Dã không tỏ thái độ gì, chỉ nhắc lại chuyện cũ, "Lúc đó em cắn anh có nghĩ tới chuyện này không?"
Thời Hoan nghe xong không khỏi ngẩn người, sau đó ngẫm nghĩ lại một hồi mới mơ hồ nhớ lại một chút hồi ức. Đêm trước khi cô đến Balnea, đúng là có mượn rượu giả điên dây dưa cùng Từ Dã một lần.
Bởi vì khi đó thật sự có chút say nên Thời Hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/2230926/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.