"Chúng ta bắt đầu lại lần nữa."
Từ Dã vừa dứt lời, Thời Hoan liền sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.
Vừa nãy, Từ Dã... nói gì vậy?
Thời Hoan ngẩng đầu lên đối diện với Từ Dã, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt anh bao trùm sự bình tĩnh, dáng vẻ còn nghiêm túc hơn cả trước đó.
"Từ Dã, anh..." Cô có chút không tin nổi đưa tay ra, muốn sờ lên trán anh, "Không phải là anh bị em lây bệnh đấy chứ?"
Tay còn chưa đưa ra hết đã bị Từ Dã nắm chặt.
Anh không lên tiếng, cụp mắt nhìn cô, nét mặt bình thản.
Thời Hoan thấy dáng vẻ ấy của anh, cũng hoàn toàn hiểu được, Từ Dã thật lòng.
"Lời này của anh có chút bất ngờ." Thời Hoan vô cùng mờ mịt, cô muốn rụt tay lại mà không được, khiếp sợ nhìn Từ Dã, "Anh là người sẽ chịu quay đầu lại hay sao?"
"Luôn có trường hợp đặc biệt."
Ý muốn nói trường hợp đặc biệt đó chính là cô, Thời Hoan không biết phải nói gì.
Nhận ra điều này, cô khẽ cười một tiếng, ánh mắt bỗng thoáng lướt qua bàn tay Từ Dã đang nắm lấy tay mình. Vừa vặn chính là tay trái của anh, trên cổ tay đeo đồng hồ, bên trong nhìn không rõ.
Đột nhiên, Thời Hoan nhớ tới lúc trên xe khi ở nước ngoài, Trương Đông Húc đã nhắc tới chuyện đó.
Cô cẩn thận nhớ lại một chút, hình như mỗi lần gặp Từ Dã, trên cổ tay trái của anh đều đeo đồ vật.
Thời Hoan nghĩ đến lời của Trương Đông Húc, tâm trạng có chút bất ổn.
Tuy rằng vẫn còn nghi ngờ độ chân thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/125074/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.