Thời Hoan sốt cao, cả người mơ mơ màng màng, trong đôi mắt hiện lên một lớp nước trong suốt, có chút mệt mỏi khác thường, lại có vẻ đẹp vô cùng đặc biệt.
Khóe môi cô như có như không khẽ cong lên, gò má mềm mịn chạm vào lòng bàn tay hơi lạnh của Từ Dã, mở miệng lẩm bẩm: "Từ Dã, quan hệ của chúng ta là gì?"
Mập mờ như vậy, cuối cùng quan hệ của bọn họ là gì?
Lần chia ly năm năm trước, không ai đề cập tới chia tay. Năm năm sau gặp lại, bọn họ vẫn ngậm miệng không nhắc tới chuyện năm xưa.
Bọn họ, rốt cuộc là quan hệ gì?
Vấn đề này từ đầu đến cuối vẫn luôn làm phiền Từ Dã.
Anh tỉnh táo như vậy, tỉnh táo tới gần cô, tỉnh táo mặc cho ý muốn chiếm giữ không tên này tùy ý lan tràn, mạnh mẽ buộc chặt hai người lại với nhau.
Những biến đổi giữa bọn họ dường như là loại tình cảm thân mật, gắn bó chặt chẽ, nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được rõ ràng một tầng ngăn cách kia.
Nếu như không phá tan lớp ngăn cách này thì có lẽ tình hình hỗn loạn giữa hai người sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
Từ Dã trầm mặc một hồi lâu, anh khẽ nhíu mày, trong con ngươi xuất hiện vài phần bối rối, nhàn nhạt đáp: "Anh không biết."
Thời Hoan không biết rõ đây là trong mơ hay là hiện thực. Cô chỉ cảm thấy Từ Dã trong mơ vẫn lạnh nhạt như vậy, không khỏi than nhẹ một tiếng, miễn cưỡng quấn chặt lấy chiếc chăn, khép mắt lại nói: "Quên đi, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/125072/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.