Như rơi vào hầm băng, rồi lại nóng bỏng khắp cả người. Toàn bộ thế giới đều trở nên trống rỗng, mơ hồ. Cảm giác choáng váng khiến cô liên tục thấy buồn nôn.
Thời Hoan có thể cảm nhận rõ là mình lên cơn sốt.
Cô mê man, thân thể không có chút sức lực nào, cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ.
Trong lúc mơ màng buồn ngủ, hình như Thời Hoan đã rơi vào một ngày mùa hè thật dịu dàng.
Là nhiều năm về trước, nắng chiều nhẹ nhàng ấm áp, cỏ cây xanh mơn mởn. Chàng thanh niên đứng trước mặt, hàng lông mày hơi cau lại, nét mặt lạnh nhạt.
Cô gái đứng chắn trước mặt anh, trong lòng bế một chú chó con. Trên khuôn mặt cô tràn đầy dáng vẻ vô tội, đôi mắt ươn ướt, nghiêng đầu cười với anh: "Anh về rồi, mấy ngày nay em đã tìm cho anh một tiểu bảo bối để chơi cùng nè."
Nói xong, cô nâng chú chó con trong tay lên, trên chân nó vẫn còn đang quấn băng trắng. Cô khẽ cười một tiếng, dáng vẻ tràn đầy mong đợi nhìn Từ Dã, "Nuôi nó được không, nuôi đi mà. Từ Dã, anh xem nó đáng yêu biết bao.""
Khi đó Từ Dã ngày nào cũng bận rộn huấn luyện trong bộ đội, áp lực rất lớn, thời gian rảnh rỗi đã ít lại càng ít hơn. Đối với yêu cầu của Thời Hoan, anh thật sự đau đầu.
Anh đưa tay day day xương mày, lông mày khẽ nhíu lại, hỏi cô: "Mang từ đâu về vậy?"
"Lúc trở về nhà em tìm thấy trong bụi cỏ ven đường." Thời Hoan thấy Từ Dã hỏi vậy, vội vàng ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/125071/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.