"Em cảm thấy năng lực của em vẫn luôn không tệ nhé."
Thời Hoan ném ra một câu nói nhí nhảnh, siết chặt điện thoại của Từ Dã trong tay, phòng ngừa anh lấy lại xóa kết bạn đi.
Ngay sau đó, cô mở khóa điện thoại của mình, dứt khoát quét mã thanh toán tiền rồi cầm túi đựng hộp chocolate lên, cất bước rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Từ Dã khẽ cau mày, bước một bước dài thong thả đi theo, đúng lúc thoáng nhìn thấy nét mặt tươi cười không ngừng của cô.
..........Cô rất vui vẻ?
Nhận ra điều này, Từ Dã chợt dừng bước một chút.
Còn Thời Hoan ngoài tuy mặt thoải mái vui vẻ nhưng trong lòng thì đang cuộn sóng. Cô thấp thỏm lo sợ biết bao. Dù sao nếu như Từ Dã thật sự lấy lại điện thoại rồi lần thứ hai xóa kết bạn với cô thì quá lúng túng.
Có điều, hình như anh cũng không có ý định này.
Rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?
Thời Hoan và Từ Dã sóng vai đi trên đường, trong đầu cô suy nghĩ miên man, ánh mắt vừa vặn nhìn lướt qua Từ Dã đang không nhanh không chậm xắn cổ tay áo lên cao.
Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, có ánh nắng đang chiếu dọc theo những đầu ngón tay, hơi chói mắt.
Nhìn vào khiến người ta rất muốn nắm lấy.
Thời Hoan có chút thất thần, xoay đầu nhìn sang Từ Dã ở bên cạnh. Thấy vẻ mặt bình thản của anh, chỉ trong nháy mắt, vầng sáng lóe lên trong tầm mắt, cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch.
Trong đầu Thời Hoan trống rỗng.
Nhưng ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/125068/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.