Từ Dã là người đặc biệt tỉnh táo.
Tất cả hành động của anh đều có mục đích. Trước sau anh luôn biết bản thân muốn tiếp cận ai, giành được ai.
Chính vì vậy mà trước khi trở về nước, Thời Hoan từng nhắc nhở bản thân…
Rời xa Từ Dã, rời xa tình yêu, rời xa con người nhìn đẹp đẽ nhưng thực chất nguy hiểm như Hồng Thủy Mãnh Thú này.
Nhưng không có sóng gió thì không vui. Sau khi về nước Thời Hoan có chút lơ là, khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh lúng túng như hiện tại.
Bị Từ Dã giam trong lòng, Thời Hoan không tìm được bất cứ cơ hội tránh né nào, chỉ có thể ngượng ngùng ngẩng đầu đối mặt với anh, giả vờ vô tội.
Con ngươi của Từ Dã tối đen như mực, dáng vẻ anh như cười như không, lời nói mang ý tứ sâu xa: “Thời Hoan, tính tình anh không còn tốt như trước kia nữa đâu. Gây chuyện với anh trước thì hãy nghĩ đến hậu quả đi.”
Thời Hoan nghe vậy thật sự không rét mà run.
Hai người đã từng có một đoạn thời gian yêu đương với nhau. Chỉ cần vô tình gợi lại đã đủ khơi dậy toàn bộ hồi ức và phản ứng của cơ thể.
Cô bị anh giữ trong lòng, tay chân không thể tránh khỏi phải tiếp xúc, da thịt lộ ra ngoài như nóng bỏng, không một chút tiếng động gợi lên những tình cảm mờ ám.
Hồi ức quấy nhiễu cơ thể, khiến người ta không thể chống lại.
Trong nháy mắt, Thời Hoan liền lúng túng.
“Đội trưởng Từ nói đúng lắm, là lỗi của em, là lỗi của em.” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/125064/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.