(*Hồng Thủy Mãnh Thú: nước lũ và thú dữ, ám chỉ những tai họa rất ghê gớm.)
“Anh Từ Dã.”
Tiếng nói non nớt vang lên bên dưới, Thời Hoan hơi cúi đầu, liền nhìn thấy cậu nhóc này đang cười tới mức tỏa sáng, chạy ra nắm chặt tay Từ Dã.
Cậu bé này có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, không khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hào hoa phong nhã sau khi trưởng thành.
Chỉ là, sao nhìn cậu bé cứ có cảm giác quen quen?
Trong đầu thoáng hiện lên một khuôn mặt, ánh mắt Thời Hoan hơi chấn động, cô ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Từ Dã, có chút không thể tin nổi, “Cậu bé là người nhà họ Tịch?”
Từ Dã gật đầu, thở dài như có như không, nói: “Bốn năm trước nhà họ Tịch có thêm một tiểu thiếu gia, chính là thằng bé. Tên là Tịch Nhiên.”
Hai thiếu gia nhà họ Tịch đều đã 25, 26 tuổi, tiểu thiếu gia này sinh ra gặp thời đúng là có đủ linh khí.
Thời Hoan yên lặng, một lát sau mới ngượng ngùng nói: “Cũng xem như là để anh Tịch được trải nghiệm trước cảm giác chăm sóc trẻ con.”
Từ Dã chưa mở miệng, tiểu Tịch Nhiên liền chạy qua kéo tay Thời Hoan, ngẩng đầu cười ngây ngô với cô, “Hì hì, như vậy là được rồi.”
Trẻ con quả là đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích.
Khóe môi cô hơi cong lên, nhẹ nhàng cười hỏi cậu bé: “Cái gì được rồi?”
“Không phải chị dâu thẹn thùng sao, vẫn không chịu tới nắm tay anh Từ Dã. Có điều không sao hết,” Tịch Nhiên trịnh trọng nói với cô, dáng vẻ nghiêm túc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-menh-cua-anh-tinh-yeu-cua-em/125063/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.