Trải qua nửa năm, Cố Nhạc Sán sắp xếp thời gian đối phó nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng, cũng trải qua thời kì trị liệu khó khăn nhất.
Cố Nhạc Sán tựa nằm vào đầu giường, Dịch Duy nằm sấp trong lòng anh, nắm tay anh không tiếng động an ủi anh. Tuy trước khi biết chân tướng, họ đã làm xong chuẩn bị, nhưng lúc biết được chân tướng quả nhiên như vậy, vẫn sẽ cảm thấy căm giận. Chẳng qua còn may, chân tướng che giấu nhiều năm, cuối cùng hoàn toàn lộ ra mặt nước, chuyện này, cũng sẽ có kết quả cuối cùng.
Cố Nhạc Sán cúi đầu hôn Dịch Duy, Dịch Duy ngẩng đầu ôm lấy cổ anh.
"Cha cha, ba ba."
Dịch Duy đang lúc chuẩn bị dùng hành động an ủi Cố Nhạc Sán, nghe thấy tiếng gọi của con trai, lập tức cùng Cố Nhạc Sán tách ra, rồi ngồi đến bên giường đợi con trai đi qua.
Cố Diệu vừa ngủ trưa thức dậy, từ phòng mình chạy ra, đi tìm Dịch Duy.
"Ba ba, bế bế." Cố Diệu giơ tay, một đường chạy chậm đến trước mặt Dịch Duy.
Cố Diệu đã hai tuổi, không chỉ có thể đi có thể chạy, cũng đã biết nói rất nhiều lời.
"Tiểu Diệu chúng ta tỉnh ngủ rồi?" Dịch Duy bế Cố Diệu lên, rồi tựa vào bên cạnh Cố Nhạc Sán.
"Bụng bụng, ăn cơm." Cố Diệu nằm sấp ở trong lòng Dịch Duy nói.
"Muốn ăn cái gì?" Dịch Duy hỏi.
"Ăn...bao bao." Cố Diệu dùng thanh âm ngọng nghịu của con nít nói.
"Ăn bao bao rau hay là bao bao thịt?" Dịch Duy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-duoc-nguoi-thua-ke-hao-mon-toi-huenh-hoang/3612302/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.