Chớp mắt, thời gian nửa năm đã trôi qua.
Dịch Bác bọn họ đã sống hơn nửa năm như lưu vong, cảm thấy kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể xác, không muốn lại như vậy nữa.
"Ngày tháng trốn tránh khắp nơi như vậy, đến cùng lúc nào mới có thể kết thúc?" Triệu Trân sắc mặt rất tiều tụy, bất cứ ai trải qua nửa năm ăn không ngon ngủ không yên, cuộc sống nơm nớp lo sợ trốn chạy khắp nơi, cũng sẽ không có sắc mặt tốt.
"Phải." Dịch Hồng thở dài nói: "Lại như vậy nữa cũng không phải biện pháp, ngày tháng như vậy quá khó chịu đựng."
Thực ra trước đây họ cũng bị tìm thấy hai lần, nhưng lúc Dịch Bác cùng ông cụ Hứa đàm phán đã nói, nếu gã ta hoặc người nhà gã ta xảy ra chuyện, chuyện kia sẽ đúng thời gian gửi đến cho Cố Nhạc Sán, bởi vì trừ gã ta không ai có thể sửa thời gian, cho nên nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng cho dù tìm được họ cũng không dám manh động. Mà cả nhà họ sở dĩ luôn trốn chạy và trốn tránh, là bởi vì lo lắng nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng phát hiện Cố Nhạc Sán đã biết chuyện kia, sẽ lập tức báo thù họ.
Nhưng họ trốn đông trốn tây hơn nửa năm, trong nước lại không có động tĩnh nào, Dịch Hồng suy đoán nói: "Có khi nào Dịch Duy căn bản không nói chuyện này cho Cố đổng biết? Nếu không tại sao trong nước lại không có động tĩnh nào."
"Loại chuyện này nó lẽ nào cũng giấu giếm?" Dịch Bác túm tóc mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-duoc-nguoi-thua-ke-hao-mon-toi-huenh-hoang/3612301/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.