Chương trước
Chương sau
Dịch Duy mở mắt, nhìn thấy mặt Cố Nhạc Sán đầu tiên, cảm xúc khác toàn bộ biến mất, chỉ dư lại an tâm.

"Con ở bên cạnh." Cố Nhạc Sán vuốt ve mặt Dịch Duy nói: "Em nhìn bé."

Cố Nhạc Sán biết, Dịch Duy tỉnh lại, chắc chắn muốn lập tức nhìn thấy con.

Dịch Duy xoay đầu, nhìn thấy một gương mặt nhỏ còn nhỏ hơn nắm tay, nhắm chặt mắt, ngủ rất thơm ngon. Cậu run rẩy, cẩn thận dùng tay chạm vào mặt con, vừa nghĩ đến đây chính là đứa con đời trước không thể sinh ra, nước mắt Dịch Duy không thể kiềm chế được chảy ra, trong lòng tràn đầy áy náy.

"Đừng khóc." Cố Nhạc Sán dùng khăn mặt giúp cậu lau nước mắt nói: "Bác sĩ đã kiểm tra cho con, nói con rất khỏe mạnh, lúc ở trong bụng em, được nuôi dưỡng rất tốt."

"Anh nghĩ xong, tên con chưa?" Mắt Dịch Duy, luyến tiếc di chuyển khỏi mặt con.

"Tên là Cố Diệu, Diệu của chiếu rọi, ý nghĩa ánh sáng ấm áp." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy hỏi: "Được không?"

"Được." Dịch Duy gật đầu, đời trước cậu chết trong đêm tối lạnh buốt, đời này, ánh sáng ấm áp của cậu cuối cùng sinh ra rồi, anh đặt cái tên này, thật sự giống như tâm linh tương thông với cậu.

Hai người cứ nắm tay như vậy, cùng nhau nhìn con, giờ đây không cần bất kì ngôn ngữ nào, họ nương tựa vào nhau trên tâm hồn.

....................

Dịch Duy cũng cuối cùng cảm nhận được, cái gì gọi là có con trai mọi thứ điều đủ, đợi cậu có thể ngồi dậy, hận không thể từng giờ từng phút đều ôm con vào lòng, những việc lung ta lung tung khác, cậu không nghĩ nữa, chỉ cần nhìn mặt con, cậu đã cảm thấy rất thỏa mãn và hạnh phúc.

Bởi vì vừa sinh con xong không quá mấy ngày, thân thể Dịch Duy còn hơi yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Buổi tối, sau khi đứa nhỏ đi ị, bảo mẫu tắm cho đứa nhỏ, vì Cố Nhạc Sán còn chưa về, Dịch Duy liền bảo bảo mẫu đặt đứa nhỏ đến bên cạnh, vốn muốn vừa đợi Cố Nhạc Sán vừa nhìn con, nhìn rồi nhìn thì ngủ quên.

Giữa lúc Dịch Duy nửa mơ nửa tỉnh, tay dịch chuyển, phát hiện bên cạnh trống không, lập tức hoảng hốt mở mắt.

"Anh về rồi..." Dịch Duy nhìn mắt Cố Nhạc Sán, sửng sờ nói: "Anh đến rồi?"

"Đừng lo lắng, anh chỉ thăm con." Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy ôm đứa nhỏ nói.

"Là phải xem, em luôn đợi anh." Dịch Duy đưa tay qua nắm lấy tay anh nói: "Anh xuất hiện trễ hơn trong suy nghĩ của em."

"Anh lo lắng anh xuất hiện sớm, em không thể an tâm nghỉ ngơi." Cố Nhạc Sán nhìn mặt con nói: "Đứa con này, anh vẫn luôn mong chờ con sinh ra, trước đây không biết tại sao luôn lo lắng, bây giờ nhìn con, trong lòng mới cuối cùng có cảm giác an tâm."

Dịch Duy ngồi dậy, tựa lên người Cố Nhạc Sán, ôm cánh tay anh nói: "Tâm tình của em và anh, giống nhau, trước khi con sinh ra, trong lòng luôn bất an, bây giờ cũng cuối cùng an tâm."

"Anh biết, em muốn cùng anh ta an ổn sống, cùng anh ta nuôi dưỡng con lớn lên. Sự tồn tại của anh, chung quy ẩn chứa điểm yếu và nguy cơ lớn, chỉ có anh biến mất, các em mới coi như chân chính an tâm."

Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh nói: "Không phải như vậy, các anh vốn là một thể, chỉ cần anh bằng lòng phối hợp, có thể trở về trong nhân cách nguyên bản, anh có thể dùng phương thức bình thường tồn tại, mà không phải biến mất."

"Em muốn biết, nguyên nhân anh không bằng lòng phối hợp không?" Cố Nhạc Sán xoay đầu nhìn Dịch Duy hỏi.

Dịch Duy gật đầu, cậu đương nhiên muốn biết, đã biết nguyên nhân, mới có thể nghĩ biện pháp giải quyết, bản thân anh bằng lòng nói, đương nhiên là tốt nhất.

"Chuyện bị bắt cóc năm đó, anh ta điều tra nhiều năm như vậy, cũng không thể tra ra chủ mưu chân chính, sau này không cách nào tiếp tục điều tra nữa."

Dịch Duy sửng sờ nói: "Tại sao không cách nào tiếp tục điều tra?"

"Năm đó, ông nội tụi anh cũng tận tâm tận lực sai người điều tra, khó khăn lắm mới có thể tra được người có tồn tại hiềm nghi, thu hẹp được ba hướng."

"Ba hướng?" Dịch Duy nghi ngờ cách dùng từ của anh.

"Nhà mẹ đẻ mẹ ruột anh ta nhà họ Hứa, nhà mẹ trên danh nghĩa nhà họ Diệp, còn có nhà họ Cố."

"Nhà họ Cố...sẽ là ai?" Dịch Duy có hơi kinh ngạc hỏi.

"Hai người chú ruột của anh ta, năm đó đều cảm thấy sẽ chọn một trong bọn họ thừa kế nhà họ Cố, bởi vì cha đẻ và cha trên danh nghĩa của anh ta, đều là thuộc vào người không có năng lực khống chế toàn cục, nhưng ông nội lại khăng khăng chọn anh ta, trong lòng họ đương nhiên không phục."

Dịch Duy thở dài, ở trong mộng cảnh của cậu, không xuất hiện chủ mưu bắt cóc Cố Nhạc Sán, nếu không cậu cũng có thể nghĩ cách nhắc nhở anh.

"Việc rất phức tạp, chốc lát nói không rõ, sau này để anh ta nói cho em nghe." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói: "Manh mối năm đó đã bị đứt, chủ mưu ẩn quá sâu, anh ta lo lắng sẽ đánh rắn động cỏ, không dám thăm dò quá mức. Những năm này, anh ta vẫn luôn làm suy yếu thực lực đối phương, mới càng dễ dàng thăm nhập sâu vào điều tra họ, nhưng không thể điều tra ra thứ gì có tác dụng."

"Chỉ cần biết chủ mưu năm đó bắt cóc, anh sẽ bằng lòng phối hợp điều trị phải không?" Dịch Duy hỏi ra trọng điểm mình muốn hỏi.

"Có lẽ không có hy vọng gì, nhưng con đã sinh ra, anh hy vọng em và con có thể an tâm sinh sống, cho dù để anh biến mất, anh cũng bằng lòng phối hợp."

Dịch Duy biết, tuy anh nói vậy, nhưng trong lòng khẳng định không cam tâm, nếu loại tâm tình không cam tâm này luôn tồn tại, cho dù bản thân anh bằng lòng phối hợp, cũng rất khó đạt được hiệu quả điều trị.

Dịch Duy nắm chặt tay anh nói: "Chỉ cần còn có một chút hy vọng, thì không thể từ bỏ, hơn nữa em vừa rồi nói, điều trị cho anh, cũng không phải muốn để anh biến mất, mà để anh quay về, tồn tại cùng lúc với nhân cách chủ."

Cố Nhạc Sán đặt con về vị trí vừa rồi, ôm Dịch Duy hôn xuống trán cậu nói: "Thời gian không sớm nữa, ngủ đi."

Dịch Duy nằm xuống, nhìn anh hỏi: "Anh không ngủ sao?"

"Anh nhìn các em ngủ, đợi em ngủ rồi, anh sẽ rời đi." Cố Nhạc Sán vuốt ve mặt Dịch Duy nói.

"Anh cũng ngủ đi, nếu không em ngủ không được." Dịch Duy nắm tay anh nói.

"Được." Cố Nhạc Sán vén ra chăn nằm xuống, từ phía sau Dịch Duy ôm lấy cậu.

Dịch Duy nắm chặt tay anh ngủ.

Mễ Tuyết và Anna mỗi ngày ở bên Dịch Duy, Tôn Kỳ cũng lén lút đến mấy lần, mỗi lần đều mang rất nhiều quà cho đứa nhỏ, Dịch Duy cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, chớp mắt, con đã đầy tháng.

Vốn Dịch Duy có thể giả vờ bản thân đã về nước, rồi quay lại trường đi học, nhưng Cố Nhạc Sán cảm thấy con vừa đầy tháng đã ôm ra không tốt lắm, cho nên quyết định làm tiệc đầy hai tháng cho con, đợi con trăm ngày, hai người sẽ cử hành hôn lễ.

Tổ chức đầy tháng cho con, Dịch Duy không vội trở về trường và gia học đi học, ở nhà họ Mễ vừa học vừa ở bên con nhiều hơn.

Tôn Kỳ lại mang một đống quà lén lút đến thăm đứa nhỏ, cậu ta nằm sấp bên giường, nhìn bé con trắng mịn nhiều thịt, tim sắp tan chảy.

"Sao sẽ dễ thương như vậy chứ?" Tôn Kỳ chống cằm nói: "Giống như dùng bạch ngọc mềm mại tốt nhất nặn ra vậy, thật đẹp, đôi mắt này, vừa đen vừa sáng, quá đẹp."

"Đừng có chảy nước miếng với con trai tớ nữa, nếu thích như vậy, sinh một đứa với Ngụy đổng đi." Dịch Duy ôm con trai vào lòng, nhận lấy bình sữa trong tay bảo mẫu, đút sữa cho con.

Tôn Kỳ thở dài: "Nào có dễ dàng như vậy."

"Cha mẹ cậu không đồng ý?" Dịch Duy hỏi.

"Tớ không dám thẳng thắn với họ, một mực khẳng định tớ và Ngụy Nam Phong chỉ là bạn bè, nhưng họ không có phản đối tớ và Ngụy Nam Phong qua lại."

"Vậy không phải rất tốt sao?" Dịch Duy nhìn cậu ta hỏi: "Cậu ưu sầu như vậy làm gì?"

"Cũng không phải ưu sầu, chỉ là có chút lo lắng." Tôn Kỳ nói.

Dịch Duy vừa đút sữa cho con, vừa nói chuyện với Tôn Kỳ, đợi sau khi con tỉnh ngủ, hai người lại cùng nhau ở phòng tắm tắm cho đứa nhỏ.

"Đứa nhỏ to có nhiêu đó, bộ dáng lại thay đổi theo từng ngày." Dịch Duy mỉm cười nói.

"Phải nha, hình như lại lớn hơn chút so với lần trước tớ gặp." Tôn Kỳ nói.

"Qua mấy ngày nữa là tiệc đầy hai tháng, tớ và con qua hai ngày nữa cũng phải về nhà họ Cố." Dịch Duy nói.

Tôn Kỳ nói: "Đợi cậu và đứa nhỏ về nhà họ Cố, đến lúc đó sẽ là tình cảnh gì? Cố Hoành một lòng muốn trở thành người thừa kế nhà họ Cố, bây giờ Cố đổng có con trai ruột của mình, phần đả kích này, không biết anh ta phải bao lâu mới có thể chậm rãi tiếp nhận được."

"Tớ ấy à, chỉ hy vọng con khỏe mạnh bình an lớn lên, sau này làm chuyện mình muốn làm. Nhà họ Cố là xí nghiệp gia tộc, truyền thống truyền con truyền cháu rất khó thay đổi, nhưng tớ cảm thấy, một vài tư tưởng cũ, cần thay đổi vẫn phải thay đổi, đợi sau này, để cho mấy đứa nhỏ thừa kế cổ phần làm một người giàu sang nhàn rỗi cũng rất tốt, không cần nhất định tự mình quản lý, bây giờ rất nhiều xí nghiệp, không phải đều như thế sao? Nhưng tụi nhỏ bằng lòng quản lý công ty, vậy để Cố đổng dạy tụi nhỏ, không bằng lòng cũng không sao."

"Lời này của cậu, tớ tin, nhưng những người nhà họ Cố, khẳng định không tin."

"Tin hay không tin của họ không quan trọng, dù sao tớ tin tưởng Cố đổng có năng lực làm ra sắp xếp tốt nhất." Dịch Duy ôm con vào trong lòng lau khô, rồi bọc lại bế về phòng.

Ăn xong bữa tối, Tôn Kỳ liền rời đi.

Hôm sau, Cố Nhạc Sán sai người bắt đầu gửi thiếp mời, không đến nửa ngày, đã kinh động tất cả người nhà họ Cố, người nhận được thiếp mời, cũng rất kinh ngạc.

Còn mấy ngày nữa mới bắt đầu đầy hai tháng, nhưng ngày thiệp mời gửi ra, không ngừng có xe lái vào nhà họ Cố.

Bên Hứa Hoa, trong phòng khách đã ngồi đầy người, ngoại trừ người nhà họ Cố, còn có đại biểu nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng và các họ hàng khác, đều quá mức kinh ngạc, muốn đến đích thân hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra.

"Không phải nói vô sinh sao? Sao bỗng nhiên có con rồi, hơn nữa đứa nhỏ còn sắp hai tháng, còn sắp làm tiệc đầy hai tháng nữa!"

"Trước đây một chút tiếng gió cũng không nghe thấy, cho nên chuyện nó vô sinh, đến cùng là thật hay giả?!"

"Nếu là giả, nó tại sao phát tán lời nói dối này? Vô sinh lại không phải chuyện tốt gì."

"Lẽ nào nhiều năm như vậy, chúng ta đều bị nó chơi đùa?!"

"Lão phu nhân, này đến cùng là chuyện gì?!"

Hứa Hoa ban đầu tâm trạng nôn nóng đến cực điểm, bây giờ bị họ ồn đến chóng mặt và choáng váng, ấn huyết thái dương mình nói: "Đừng ồn nữa! Tôi nếu biết xảy ra chuyện gì đã tốt rồi!"

Cố Hoành ngồi ở một bên cũng là tâm phiền ý loạn, sắc mặt rất khó coi, gã trong lòng nghĩ, nếu chú tư gã vô sinh là giả, hơn nữa bây giờ đã có con của mình, chuyện gã trở thành người thừa kế nhà họ Cố, gần như đã không thể nào thành thực.

Mẹ Cố Hoành xác thực là ngồi không yên, sốt ruột đi qua đi lại bên tường, túm chặt tay chị dâu bà nói: "Này phải làm sao?! Này phải làm sao mới tốt!!"

Chị dâu Tưởng Thục Cầm cũng cau chặt chân mày, không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Có khi nào không phải con ruột, mà là nó nhận nuôi?" Cậu ba của Cố Hoành nói.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cậu ba Cố Hoành.

"Đúng, cũng không phải không có khả năng này, có lẽ nó vì không thể có con của mình, mấy cháu trai lại cũng không thân, cho nên nhận nuôi một đứa nhỏ, coi thành con mình nuôi lớn, dùng để dưỡng già."

"Nói có đạo lý, nhưng nếu dưỡng già, khẳng định không thể thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố."

Tưởng Thục Cầm bước nhanh đi đến bên cạnh Hứa Hoa, sốt ruột nói: "Mẹ, ngài gọi điện thoại cho chú nhỏ hỏi thử đi, xem có phải nó nhận nuôi hay không!"

"Sớm thì gọi qua rồi, nó không nhận, thư kí Ngô nói, Nhạc Sán ngày mốt sẽ mang đứa nhỏ về, đến lúc đó hỏi." Hứa Hoa cau chặt mày nói.

"Còn phải đợi ngày mốt?!" Tưởng Thục Cầm ấn lồng ngực mình, khó chịu thở không ra hơi, hai ngày này bà khẳng định ăn không ngon ngủ không yên.

Diệp Phượng bên kia tình huống cũng không khác lắm, một phòng người anh một câu tôi một câu, đủ loại kinh ngạc, đủ loại suy đoán.

Ba cái điện thoại của Cố Nhạc Sán, còn có điện thoại văn phòng, điện thoại trợ lý đều vang lên không ngừng, nhưng tất cả người muốn biết đáp án, nhận được câu trả lời chỉ có một, chính là ngày mốt Cố đổng mang đứa nhỏ về, đến lúc đó sẽ nói rõ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.