Edit: Ciao
Nước sôi rồi, mẹ Chu rút đầu ổ cắm ra, đổ một ly nước nóng, hơi nước bốc lên bám vào thành ly, giống như một lớp màng mỏng, làm cho bên trong nhìn mông lung không rõ, nhưng mà chỉ một lát sau hơi nước luôn từ từ tản ra.
“Về sau, Cao Trung Quang xin về hưu sớm, chức vị tốt như vậy, không ốm đau gì sao lại xin về sớm, lần đầu mẹ nghe thấy điều đó.” Mẹ Chu nói: “Nhưng không có cách nào cả, dù mẹ không tin thế nào, du nghi ngờ thế nào thì cũng chẳng có cách nào… Còn những điều khác con đều biết rồi.”
Chu Diễm biết, ngày đó cha có hẹn người ta, nhưng mà ngày đó ông ấy không lưu lịch sử cuộc gọi, quanh hiện trường vụ án cũng không có ai cung cấp được manh mối có ích, ông nhảy xuống dập nát mái che, cũng không có dấu vết ẩu đả.
Dù mẹ không tin thì cũng bó chân bó tay.
Bà chỉ có bằng cấp hai, nửa đời người làm công nhân trong xưởng, gả cho thầy giáo trung học đã là môn không đăng hộ không đối, mấy chục năm cũng chỉ biết làm việc và chăm sóc gia đình.
Cho dù bà mạnh mẹ hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người phụ nữ trung niên không có văn hóa.
“… Vì sao mẹ lại gạt con?” Chu Diễm hỏi.
“Nói cho con những thứ này làm gì chứ, không có ích gì cả.”
“Vậy cái gì mới gọi là có ích?”
“Con tự sống cuộc sống của mình, đừng đụng vào những việc linh tinh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-do/2322612/chuong-43-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.