Edit: Ciao
Bệnh viện.
Tầng trệt vô cùng yên tĩnh, người thăm bệnh lần lượt đi về.
Người nằm trên giường bệnh đang mơ ác mộng, mơ thấy buổi tối hôm đó, ông ta đứng trên ban công tầng năm, ăn nói khép nép cầu xin: “Ông đừng nói ra ngoài, tôi cam đoan sẽ trả lại, tôi xin ông!”
Đối phương cũng không để ý tới: “Ông hại tôi, tất cả đều là do ông hại, là ông nuốt tiền, còn tôi thì như kẻ khờ trả nợ giúp ông!”
“Tôi không làm thế, không đâu! Tôi chỉ mượn tạm thôi, tôi cam đoan nhất định sẽ trả lại, nhất định sẽ trả lại cho ông!”
“Không phải nói gì cả, tôi nhất định phải báo cảnh sát!” Nói xong lấy di động ra, định gọi cảnh sát.
Trong lòng ông ta hoảng hốt, vội vàng đoạt lấy, ép đối phương đến gần lan can.
Sau đó, là một tiếng vang lớn, ông ta nắm tay vịn, hoảng sợ nhìn người ta nằm trong ngõ nhỏ ở phía dưới đó.
“A!”
Cao Quân vừa ngủ thì bừng tỉnh, lại càng hoảng sợ hơn: “Cha, cha không sao chứ? Cha làm sao vậy? Cha đừng làm con sợ, bác sĩ, bác sĩ đâu!”
***
Lý Chính bỏ rơi được xe đằng sau, Chu Diễm liên tiếp quay về phía sau xem.
Lý Chính nói: “Đừng lo lắng.”
Chu Diễm lắc đầu, đang định nói chuyện thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên làm cô giật mình,trông thấy một dãy số lạ, vội vàng nhận.
“Chu Diễm, bây giờ hai người muốn đi đâu?”
Chu Diễm khẽ giật mình, nhìn Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-do/2322611/chuong-42-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.