Edit: ViVu
Cảm giác này giống như một mùa hè nào đó xa xưa, sau giấc ngủ dài, anh nghe thấy những âm thanh dễ nghe nhất của mùa hè, tiếng mưa, tiếng ếch kêu,tiếng ve, tất cả cùng nhau ngân vang, tựa như mottj khúc hát ru. Bầukhông khí ôi nóng bị gió thổi tan, tràn ngập khoang mũi là mùi thơm củađêm khuya.
Lý Chính mở mắt ra, cảnh vật trước mắt hiện ra rõ ràng lóng lánh, những tia sáng chiếu xuống nước sông, trông như những tiakhúc xạ khi chiếu qua viên kim cương trong suốt.
Ạnh nhẹ nhàngvuốt ve mái tó dài của người bên gối, trần nhà màu vàng phản chiếu bóngdáng hai người, vô cùng mờ nhạt, nhìn thật kỹ mới có thể nhìn ra mộtchút hình dạng, đầu tựa vào nhau, một người nằm thẳng, một người nằmnghiêng, anh nhìn xuống phía dưới một chút. Phân nửa phía dưới không lộra, chiếu thẳng đến bàn chân, mơ hồ không rõ ràng.
Lý Chính hơinâng chân lên, lòng bàn chân dán lên người bên cạnh, mắt nhìn sang. Bànchân nhỏ kia cuộn tròn lại, sau đó khôi phục lại như không có chuyện gìxảy ra.
Lý Chính dùng ngón chân cái miêu tả ngón chân cô, nói; “Trắng quá.” Giọng nói khàn khàn, ngủ vẫn chưa đủ.
Chu Diễm chậm rãi co chân lại, từ từ nhắm hai mắt, tai đỏ lên, giả vờ nói chuyện như bình thường; “Mấy giờ rồi?”
Lý Chính sờ tìm điện thoại của Chu Diễm trên bàn sách, xem một cái, nói: “Gần chín giờ.”
”Đã trễ như vậy rồi sao?”
Chu Diễm mở mắt ra, định ngồi dậy, bàn tay trên vai ấn nhẹ một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-do/2322583/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.