Sau khi những cơn sóng lớn cuồn cuộn qua đi, mặt sông cũng bình tĩnh lại.
Gió đêm gào thét, gõ vào cửa sổ, Lý Chính hôn Chu Diễm, ôm cô trong ngực, vuốt ve mái tóc cô.
Người trong ngực khép nửa con mắt, hơi thở còn chưa đều đặn, trong lỗ mũi phát ra tiếng rầm rì, nhỏ tới mức không nghe rõ lắm, Lý Chính hơi thả lỏng ra chút rồi lại dán chặt lấy cô.
Chu Diễm ngơ ngác, trong đầu trống rỗng, chỉ trong một cái búng tay mà rất nhiều hình ảnh thay đổi, cô không nhớ ra được mình nên nghĩ cái gì, hình ảnh cuối cùng, là cảnh tượng cô ngủ bên trong khách sạn u tối.
Ở bên kia vách tường mỏng phát ra những âm thanh mập mờ, lúc cao lúc thấp, đứt quãng, có khi nửa đêm lại dậy một lần, cô trốn trong chăn đỏ lỗ tai, ngày hôm sau lại giả bộ điềm nhiên như không trước mặt mẹ và Nghiêm Phương Phương.
Đi diễn với xe, ở trong khách sạn, đó là điều khó tránh khỏi. Khi đó cô không ngờ rằng mình cũng sẽ làm chuyện như vậy.
Trải nghiệm lạ lẫm, khiến cô không nguyện tỉnh lại, người bên cạnh hôn lên lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Cả người đều là mồ hôi.”
Chu Diễm nhắm chặt mắt, lòng bàn chân cọ đến chăn lông cuối giường, cô co đầu ngón chân, định kéo chăn lên, nhưng mà vừa mới động thì đau khiến cô hít một hơi, người bên cạnh đặt tay lên vai cô, ngồi dậy kéo chăn lên.
Chu Diễm mở mắt ra, dùng sức níu cái thảm, không muốn bỏ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-do/2322581/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.