Edit: Ciao
Chu Diễm ngồi trên sàn tàu, trên tay cầm một cọng cỏ đuôi chó. Cỏ đuôi chó vừa hái trên bờ, vẫn còn xanh mơn mởn, ngọn cỏ lúc ẩn lúc hiện theo tay Chu Diễm, chín đổi mắt nhỏ như viên trân châu và đá mắt mèo giống như đảo quanh điểm màu xanh.
Chu Diễm cầm nó giống như thước dạy học.
“Bài thơ này tên là ‘Vãn Tình’ của Đỗ Phủ.” Chu Diễm nói.
“Đỗ Phủ là ai?”
“Đỗ Phủ là thành thơ, một thi nhân của triều Đường.”
“Là con trai ạ?”
“Đúng thế!”
Hân Hân xen vào hỏi: “Ông ấy có đẹp không ạ?”
Chu Diễm nghĩ nghĩ: “Coi như là hiên ngang phong độ đi...”
Một đứa trẻ lớn hơn một chút hỏi: “Bài thơ này có ý gì vậy ạ?”
Chu Diễm giải thích: “Gió thổi qua rồi, trời cũng đã mưa, ánh chiều tà buông xuống, ẩm thấp, là cảnh sắc sông Trường Giang sau cơn mưa chiều.”
Cỏ đuôi chó chỉ về phía trước, đám nhóc đều uốn cổ nhìn theo.
Ánh nắng chiều rực rỡ, nước sông cuồn cuộn, đúng là ‘Tịch dương huân tế thảo, giang sắc ánh sơ liêm’, đáng tiếc hai ngày nay thời tiết rất đẹp, không có mưa phùn phấp phới như bài thơ.
(Tịch dương huân tế thảo, giang sắc ánh sơ liêm: Nắng chiều sưởi ấm làn cỏ mịn. Màu sông hắt lên mành rèm thưa)
Một đứa bé lớn tuổi hỏi: “Chị Bạch, chị là cô giáo sao?”
“... Sau này chị sẽ là cô giáo.” Chu Diễm xoay xoay cành cỏ trong tay.
“Cô giáo Bạch!”
Có một đứa đi đầu, đám nhóc đều hô theo: “Cô giáo Bạch!”, ‘Chú Lý!”
Nhưng lại có một tiếng gọi không hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-do/136987/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.