Đến đây, manh mối lại đứt đoạn.
Tuy Lục Hàm Chi vẫn muốn hỏi Chung Nghiêu thêm vài vấn đề nữa, nhưng nghĩ đã thấy mình có hỏi thì hắn cũng chưa chắc đã chịu đáp.
Mình lôi kéo làm quen cái người tên Chung Nghiêu này bao lần nhưng vẫn thất bại. Hắn không có người bạn nào ở đây, gặp ai cũng lạnh lùng, đối xử như nhau hết.
Cậu đành từ bỏ việc truy hỏi.
Lúc nhóm Lục Hàm Chi sắp rời khỏi, Chung Nghiêu lại nói: “Ta thấy đứa trẻ này… có đôi tay rất khéo léo, nó là… đứa trẻ có tư chất làm gốm. Nếu… thấy hứng thú, có thể tới chỗ ta học thử.”
Lục Hàm Chi dừng ngay lại, mỉm cười nói: “Tiên sinh đang nói Lục Tử ư?”
Cuối cùng biểu cảm của Chung Nghiêu cũng thay đổi, ánh mắt hắn nhìn Lục Tử lại có phần nóng rực.
Lục Hàm Chi không để ý, chỉ đinh ninh hắn yêu mến nhân tài nên bèn hỏi: “Từ trước đến nay ta không cấm cản con trẻ học các môn năng khiếu, ngươi có thể đích thân hỏi xem nó có muốn học không.”
Lục Hàm Chi nhìn sang Tiểu Lục Tử, đánh mắt ý chỉ Chung Nghiêu.
Tiểu Lục Tử cũng nhìn sang Chung Nghiêu, nghĩ một lát rồi đáp: “Cảm ơn ý tốt của tiên sinh, nhưng ta đã bái Vương gia làm thầy rồi thì cả đời này sẽ không bái người làm thầy nữa đâu ạ.”
Lục Hàm Chi lại không nghĩ thế: “Tiểu Lục Tử này, ai bảo có một người thầy rồi thì không thể có người thầy khác nữa. Tục ngữ có câu “Hay học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/3331660/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.