Lâm Tiểu Thanh nhìn lũ trẻ, nhìn vào đôi mắt tròn xoe hồn nhiên của chúng mà trong lòng cô lại chợt nhói đau.
Những đứa trẻ ở đây đều bị bố mẹ bỏ rơi lưu lạc. Thật tội nghiệp cho chúng, món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho đó chính là những thiên thần nhỏ bé đáng yêu thế này, nhưng có những kẻ nào đó không biết quý trọng dứt lòng vứt bỏ.
Còn cô...
Luôn nôn nóng từng giây từng khắc muốn nhìn thấy mặt Tiểu Bảo, nhìn thấy đứa nhỏ chào đời, cất lên tiếng khóc đầu tiên nhưng sự thật phũ phàng. Sự trừng phạt đến với hắn và cô tước đi đứa trẻ vô tội đó. Mỗi ngày qua đi trong cô đều luôn khắc cốt ghi tâm lỗi lầm của mình, không thể quên nổi nỗi đau mất đi Tiểu Bảo.
Giờ Tiểu Bảo có thể ở đây thì có lẽ có thể chạy tung tăng đó đây, nghe những tiếng lảnh lót của cậu nhỏ nô đùa, tiếng cười khúc khích tít mắt của đứa trẻ.
"Các con, mau chào phu nhân đi".
Một tiếng đồng thanh hồn nhiên: "Chào phu nhân".
Lâm Tiểu Thanh lau vội đi nước mắt, gắng nở nụ cười: "Chơi gì đấy ? Chị có thể tham gia không ?".
Lâm Tiểu Thanh thân thiện nhập cuộc trò chuyện với các thiên thần nhỏ, cùng chơi đùa với chúng. Cái sợ khi gặp người lạ của chúng đối với cô dần buông xuống, lại hồn nhiên vui vẻ đùa nghịch với cô, coi cô như chị ruột của chúng.
"Chị ơi, chị tên gì thế ?".
Lâm Tiểu Thanh dịu dàng đáp lại: "Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3647003/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.