Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Làm người bình thường đi".
"Có gì mà không bình thường ?".
'"Lời nói, hành động, chẳng có chỗ nào bình thường cả".
Long Mặc mỉm cười tay kéo lấy eo cô áp chặt vào người mình: "Tất cả đều trở thành không bình thường khi có em rồi".
Giờ là kiếm có đồ tội bị cô liên lụy hay sao ?
"Giờ là đồ tội à, ông chủ Long ?".
Đôi môi hắn lại gần làn môi mỏng kia của cô, ngữ điệu của hắn trầm xuống cuốn hút mê người: "Gọi Long Mặc".
Hắn nhẹ cướp lấy môi cô, cuốn lấy lấy thưởng thức hương vị ngọt ngào của người kia. Cánh môi mỏng mềm mềm nhũn trước sự xâm chiếm kia của hắn không có cách nào khức từ được. Hơi thở ấm nóng sát gần nhau, Lâm Tiều Thanh như chìm đắm khó thoát. Mùi hương của hắn, hơi thở của hắn, sự chiếm hữu có dịu dàng có cuồng bạo ấy khiến cô càng muốn người đàn ông trước mắt này hơn bao giờ hết.
Tay cô choàng qua cổ hắn ghì chặt đáp trả nồng nhiệt. Long Mặc đợi khoảng khắc này đã lâu, cho đến ngày hôm nay hắn cảm thấy những giày vò thống khổ suốt ba năm qua chịu đựng không thiệt chút nào, trân trọng lấy nó, mà còn cảm thấy biết ơn vô cùng.
Lần này sẽ không giống như lần trước, hôn nhân của hắn hắn sẽ không muốn đánh mất, sẽ không buông tay cô ra nữa, và sẽ hi vọng không còn tờ giấy ly hôn nào nữa.
Lâm Tiểu Thanh nhẹ đẩy hắn ra, đôi đồng tử đỏ thấp nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646849/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.