Chương trước
Chương sau
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Làm người bình thường đi".

"Có gì mà không bình thường ?".

'"Lời nói, hành động, chẳng có chỗ nào bình thường cả".

Long Mặc mỉm cười tay kéo lấy eo cô áp chặt vào người mình: "Tất cả đều trở thành không bình thường khi có em rồi".

Giờ là kiếm có đồ tội bị cô liên lụy hay sao ?

"Giờ là đồ tội à, ông chủ Long ?".

Đôi môi hắn lại gần làn môi mỏng kia của cô, ngữ điệu của hắn trầm xuống cuốn hút mê người: "Gọi Long Mặc".

Hắn nhẹ cướp lấy môi cô, cuốn lấy lấy thưởng thức hương vị ngọt ngào của người kia. Cánh môi mỏng mềm mềm nhũn trước sự xâm chiếm kia của hắn không có cách nào khức từ được. Hơi thở ấm nóng sát gần nhau, Lâm Tiều Thanh như chìm đắm khó thoát. Mùi hương của hắn, hơi thở của hắn, sự chiếm hữu có dịu dàng có cuồng bạo ấy khiến cô càng muốn người đàn ông trước mắt này hơn bao giờ hết.

Tay cô choàng qua cổ hắn ghì chặt đáp trả nồng nhiệt. Long Mặc đợi khoảng khắc này đã lâu, cho đến ngày hôm nay hắn cảm thấy những giày vò thống khổ suốt ba năm qua chịu đựng không thiệt chút nào, trân trọng lấy nó, mà còn cảm thấy biết ơn vô cùng.

Lần này sẽ không giống như lần trước, hôn nhân của hắn hắn sẽ không muốn đánh mất, sẽ không buông tay cô ra nữa, và sẽ hi vọng không còn tờ giấy ly hôn nào nữa.

Lâm Tiểu Thanh nhẹ đẩy hắn ra, đôi đồng tử đỏ thấp nhìn trìu mến đong đầy yêu thương. Lâm Tiểu Thanh chạm lên gương mặt hắn trong lòng cô cũng không muốn rời xa người đàn ông này. Suốt ba năm qua, cô biết bản thân cũng không quên được hắn cho dù hắn đã từng tệ bạc với cô đến nhường nào.



Ngày mà gặp lại hắn lúc đấy trong Lâm Tiểu Thanh chối với vô vàn cảm xúc lẫn lộn, muốn trốn nhưng lại muốn gặp, không biết nên vui hay buồn và lại khiến bản thân càng tò mò càng muốn gặp hắn nhiều hơn.

Đã yêu hắn từ lâu nhưng không dám bày tỏ thổ lộ, đến khi hẳn đã tỏ tình với mình thì lại khiến hắn tuyệt vọng cho đến khi hẳn gặp hiểm nguy mới biết tấm chân tình ấy không thể lừa được nữa. Bài học mà cả hai đều nhận được đã biết trân trọng đối phương, hãy mở lòng và can đảm đối mặt với cảm xúc, quá khứ, biết cho nhau những cơ hội khi còn có thể.

"Đi thôi".

Long Mặc lên tiếng nói khiến Lâm Tiểu Thanh cứ ngây người chưa hiểu: "Đi đâu ?".

"Cục dân chính".

Lâm Tiểu Thanh bụp miệng cười: "Vội thế ? Cứ từ từ thôi. Chơi chưa đủ mà".

Long Mặc bế thốc cô lên nói: "Phải đảm bảo rằng em là người của Long Mặc anh mãi mãi. Còn chơi thì sau khi cưới xong em tha hồ chơi".

Cô ngạc nhiên một tràng, giơ ngón cái biểu thị: "Ấy, ông chủ Long hào phóng, uy phong thật".

Hắn nhẹ chau mày mắng khẽ: "Gọi Long Mặc".

Cô nhẹ đánh vai hắn: "Thả xuống đã".

"Không thả"



"Thả xuống".

"Không thả".

Long Mặc bế cô rời khỏi phòng mặc cho tiếng cãi cọ qua lại, tiếng cười của cả hai vang khắp hành lang.

Vài ngày sau....

Long Mặc cùng đi thử đồ cưới tại cửa hiệu mà hắn vẫn đặt may - Sarah. Hắn lần này cũng mất kiên nhẫn như trước kia. Nếu như trước kia đối với hắn việc này vừa phí thời gian vừa vô ích mà mặt cau mày có thì bây giờ hắn mất kiến nhẫn bởi vì không biết người vợ tương lai của mình trông sẽ như thế nào.

Vốn dĩ trước đó, chiếc váy cưới ba năm trước mà cô khoác lên trông đã rất đẹp không biết lần này sẽ ra sao. Hắn ngồi sofa đối diện phòng thử đồ cưới của cô, đọc tạp chí mà không ai nôn nóng bằng hắn. Lúc chiếc rèm phòng thử đồ kéo ra hoàn toàn khiến hắn choáng ngợp, chiếc đầm trễ vai xẻ ngực với những chi tiết hoa thêu hoàn toàn thủ công bằng tay in trên nền hồng nhàn nhạt của bộ đầm khiến cô hệt như xuân thần bước ra trong chuyện cổ tích. Điểm vào đó một bên vai dải hoa được may thêm vào khiến tổng thể thêm hài hòa biết bao. Chiếc đầm công chúa bồng bềnh, nhiều lớp voan chồng lên nhau tao hiệu ứng tự nhiên rõ rệt.

Bộ đồ chẳng phải sương sa hạt lựu, hay kim cương lóng lánh dát đầy, đó cũng là ý tưởng của cô. Cô không muốn chiếc váy cưới của hào môn nó quá thu hút, quá cầu kì, cũng không muốn ngày cưới phải mặt nhăn mày nhó vì vác chiếc đầm nặng hay sợ rơi hột xoàn lỉnh kỉnh cũng muốn quá hoang phí. Ban đầu hắn không đồng ý, hắn nghĩ trước kia đã nợ cô một đám cưới rồi hắn muốn lần này phải thật linh đình, muốn cô phải đẹp nhất.

Nhưng cuối cùng cũng phải nghe lời cô nhưng đây là điều hắn không ngờ tới là chiếc đầm này lại một lần nữa thay đổi cách suy nghĩ của hắn. Hóa ra không cần phải kim cương lấp lánh cũng nhiều cách khiến cho nhiều người phải chết lặng bởi vẻ đẹp thuần khiết này của cô.

Cô bước đến trước mặt hắn, mỉm cười: "Ổn không ?".

Hắn ngây ra vài giây thiếu chút nữa không nhận ra phu nhân của mình: "Rất đẹp".

Sarah đứng bên cạnh nói: "Phu nhân có mắt nhìn lắm. Da cô ấy trắng sáng hợp những tông máu thế này, vai cô ấy nhỏ, để đầm trễ vai khoe toàn vai tôi nhìn còn thích nữa là".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.