Hành lý đã chuẩn bị xong xuôi tươm tất. Lâm Tiểu Thanh nhìn lại căn nhà nhỏ, nhìn lại tiệm cơm đã gắn bó với mình suốt ba năm qua, thật không nỡ rời xa. Cô nhìn ngắm qua một lượt, đầy kí ức, kỉ niệm lưu luyến. Cứ nghĩ rằng mình sẽ ở đây, sẽ gắn bó với nơi này, nhưng không có gì là hai chữ "mãi mãi". Thời gian đều thay đổi tất cả.
Cô tắt hết đèn điện, căn nhà chìm trong tĩnh lặng. Cô ra ngoài khóa cửa lại cần thận rồi giao lại chìa khóa cho Đồ Hạng Vũ. Đồ Hạng Vũ nhận lấy chìa khóa nhà trong lòng đầy lưu luyến: "Phải thật hạnh phúc đấy".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ trong suốt ba năm qua. Yên tâm, nhất định sẽ hạnh phúc".
Nói lời từ biệt, Lâm Tiểu Thanh xoay người bước đi, Đồ Hạng Vũ nhìn theo bóng lưng người con gái mình đem lòng yêu thầm, dù không nhận được tình yêu mà mình mong muốn nhưng Đồ Hạng Vũ cảm thấy hạnh phúc thay cô vì tìm được nửa kia của mình.
Lâm Tiểu Thanh đi ra khỏi làng đã thấy Long Mặc đứng đợi cô, hắn nhìn cô ấm áp mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau tràn ngập tình ý. Cô bước đến bên hắn, hắn thấp mắt nhìn người con gái kia: "Xong rồi ?".
Lâm Tiểu Thanh khẽ gật đầu: "Xong rồi"
Cô bồi hồi xôn xao, chút luyến tiếc không nỡ ngoảnh đầu nhìn lại: "Thật không nỡ".
Hắn ôm cô từ phía sau, an ủi: "Nếu em muốn thì có thể đến đây bất cứ lúc nào".
Lâm Tiểu Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646848/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.