"Tôi chỉ muốn bên cạnh em lúc này". 
Long Mặc yếu đuối, ánh sáng dần dần mờ nhạt đi. Hắn vùi đầu vào cổ cô, đắng cay như nuốt vào trong, tay hắn vẫn siết chặt lấy cô, đôi tay khẽ run không muốn rời bỏ. Long Mặc kìm lại tiếng nấc nghẹn, kìm lại những giọt nước mắt bi thương kia, lúc này hắn chỉ muốn ở bên cô, muốn được gần cô mà thôi. 
Lâm Tiểu Thanh lặng im để hắn ôm lấy mình, bùi ngùi đau đớn dâng trào. Hai người ôm nhau dưới đêm đông lạnh lẽo mà cảm xúc như muốn trực vỡ ra. 
Cả hai lặng im rất lâu sau đó Long Mặc khàn giọng nói: "Lâm Tiều Thanh, tôi phải làm sao đây ? Phải làm sao để em có thể trở về bên tôi ? Em nói tôi biết đi". 
Lâm Tiểu Thanh nghe những lời nỉ non dường như đang van xin của hắn nửa cảm xúc đắc ý, nửa cảm xúc đau lòng: "Ống chủ Long, anh sao vậy? Không giống anh chút nào". 
Cánh tay hắn càng siết chặt người con gái kia, kề môi mình lướt qua gò má rồi xuống bên cổ Lâm Tiều Thanh rồi hơi thở tràn ngập hương rượu nồng say, hắn dụi đi dụi lại bên tai cô đong đầy nhớ nhung, bi thương mà nói: "Lâm Tiểu Thanh,... tôi sai rồi, tôi thua rồi. Thua tâm phục khẩu phục. Tôi không mong em tha thứ, không mong em vị tha đối với tôi. Nhưng mà tôi không muốn, tôi không can tâm nhìn em bên người đàn ông khác". 
Lâm Tiểu Thanh cười khổ: "Anh ghen sao ?". 
"Phải, tôi ghen. Tôi rất ghen. Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646834/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.