Tiết trời đã đen như mực, thời tiết cũng đã trở lạnh thêm. Long Mặc hẳn chưa về khách sạn, hắn tìm đến một quán rượu gần đó. Hắn chìm trong tuyệt vọng, nhìn người con gái mình đem lòng yêu thương nhất nay đã nhận lời tỏ tình của người đàn ông khác mà trái tim hắn bị tồn thương như bị xé ra làm đôi. 
Hắn hết ly này đến ly khác, với tửu lượng đó nhiêu đây cũng chưa đủ say nhưng đau nhất vẫn là vì người con gái ấy. Khoảng khắc nhìn thấy cô nhận lấy đóa hồng đỏ kia, cơ hội đã mong manh giờ đã tan biến trong mây khói. 
Hắn không cam tâm, không muốn từ bỏ nhưng cũng không muốn tổn thương cô thêm. 
Nghĩ thế nào hắn vẫn không muốn buông cô ra, là bản thân hắn đã làm sai trong quá khứ, hắn muốn bù đắp, muốn chuộc lỗi với cô nhưng sao thực tại lỡ nào lại không cho hắn cơ hội ? 
Tại sao lại đẩy hắn ra càng xa cô đến thế? Hẳn tổi đến vậy sao? 
Nghĩ càng thêm đau, dù có uống bao nhiêu cũng không quên nổi nữa. 
Mộc Duy nhìn Long Mặc đang tự hành hạ bản thần mình nửa phiền nửa xót, ngăn cản hẳn lại, cao giọng: "Đủ rồi. 
Đừng uống nữa. Uống say hôm nay thì ngày mai có quên được không ? Tự hành hạ bản thân thì cô ấy sẽ trở về bên cậu sao ? Cậu còn là Long Mặc mà tôi quen biết không vậy ?". 
Đây có lẽ cũng là lần đầu mà Mộc Duy cao giọng với hắn. Bởi anh nhìn bộ dạng hắn bây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646833/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.