Á Viêm bên ngoài tiễn Long Bắc Yến rời đi. Cô lại gần bá vai anh, muốn moi móc một chút thông tin: "Tên đầu gỗ đó qua dạo này qua lại với Lâm Tiểu Thanh à ?". 
"À, vâng". 
"Ban nãy tôi để ý trong phòng ngủ hắn có bộ lễ phục dạ hội trắng của nữ, lẽ nào cái đó là cho Lâm Tiểu Thanh ?". 
Á Viêm cũng bất lực gãi đầu: "'Cái đó thì tôi không biết". 
Long Bắc Yến nhíu mày, chép miệng một cái: "Nói thế không hay đâu". 
"Ờ, thì... chuyện đó là chuyện của ông chủ. Nhưng mà tôi thấy đến 90% là đợi cô Lâm". 
Long Bắc Yến than thở: "Tên đầu gỗ đó vậy mà... Chậc, chậc. Vậy còn phải xem thái độ của Tiểu Thanh ra sao đã". 
"Thật ra tôi muốn cô Lâm quay về hơn". 
Long Bắc Yến nhướn mày: "Ấy, ấy. Nói được câu ra hồn rồi này. Tôi cũng muốn Tiểu Thanh trở về nhưng mà sợ tên đầu gỗ đấy làm tồn thương". 
Á Viêm nói lời thật lòng: "Tôi theo ông chủ bao lâu nay nhưng ba năm nay thấy ông chủ đã thay đổi. Ông chủ nhớ cô Lâm là thật, yêu cũng là thật rồi". 
Long Bắc Yến kinh ngạc: "Biết yêu rồi ?". 
Á Viêm gật đầu: "Thật ra tôi để ý đã yêu từ rất lâu rồi, nhưng mà cô biết đấy, với tính cách ông chủ thì không thể tỏ tình". 
"Khốn thật. Thế nên mới mất đi đấy. Lúc tử tế thì không muốn, lúc mất đi bày đặt tiếc thuoeng cho ai coi ? Đáng đời". 
Long Bắc Yến vươn vai một cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646822/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.