Hắn về đến nơi thấy bộ lễ phục của nữ nhân mặc trên mình của một ma - nơ - canh. Mầu trắng tinh khôi đơn giản nhẹ nhàng hẳn nhìn qua cũng đã tưởng tượng khi cô mặc nó lền sẽ rất đẹp. Cô rất hợp với những tồng màu nhẹ nhàng, thuần khiết thế này. Hắn rất mong chờ đến ngày được nhìn cô mặc nó lên. 
"Sarah đã gửi nó trong chiều nay, nhưng mà ông chủ đi công việc, cũng không biết sẽ đặt chỗ nào". 
"Mang nó vào trong phòng ngủ, để đó đi, cẩn thận, đừng để xước chỉ". 
"Vâng". 
Á Viêm đem lễ phục vào trong phòng ngủ, Long Mặc ngồi bên ghế sofa tựa mình vào thành ghế khẽ nhắm mắt lại. Á Viêm xong việc liền đi ra ngoài không để hắn chướng mắt. Hắn bật điện thoại lên, màn hình điện hoại của hắn bây giờ là ảnh cưới của cô với hẳn lúc trước. 
Long Mặc nhìn người con gái ấy trong tà áo cưới xinh đẹp vô cùng, bây giờ hẳn mới phát hiện ra điều đó từ khi cô xa hẳn. Thấy hai người trong ảnh kia đứng bên cạnh nhau, họ đứng rất rất gần hoàn toàn đối lập với thực tại của hai người bây giờ. Mỗi người một nơi, trong lòng luôn nghĩ đến người kia khôn nguôi. 
Bình minh trên làng chài Vịnh Cảng Đông, ba cô thấy cô sáng giờ cặm cụi giặt một chiếc áo dạ nhưng thay vì giặt bằng máy cô vất vả giặt nó bằng tay. 
"Sao không bỏ vào máy ? Giặt tay làm gì thế con ?". 
Cô mỉm cười: "Áo này không giặt bằng máy được ba, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646821/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.