Long Mặc nhìn đĩa cơm đặc biệt trước mắt mà cô chuẩn bị cho mình nhẹ cười ấm áp cầm lấy chiếc thìa xúc một thìa đưa vào miệng mình. Hương vị năm ấy trở lại trong miệng hẳn, đúng là hương vị này, hẳn rất nhớ những món ăn mà cô nấu cho hắn thân thuộc đến mức nào. Những món hắn thích qua đồi bàn tay yếu mềm đều trở nên hấp dẫn.
"Còn hợp khẩu vị của anh không ?".
Lâm Tiểu Thanh cất tiếng hỏi. Câu hỏi xoáy vào sâu thằm lòng hắn, có chút nhói đau. Long Mặc kìm nén lại trong lòng, không nói chỉ lặng nhìn cô. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, không chút né tránh,trong đôi mắt đó cô cũng đã nhìn thấy câu trả lời mà mình cần. Đôi mắt đó nặng trĩu tâm sự khó nói, hẳn đã giấu lòng cũng đã rất lâu rồi.
"Vậy tốt rồi".
Long Mặc chú ý đôi tay của cô, hẳn bắt lấy tay cô chạm vào nó, những vết chai sạn nối cộm, thậm chí có cả vết thương do dao cắt. Có lẽ cô đã rất vất vả xoay sở với cuộc sống của mình. Nhìn xung quanh chỉ có mình cô không có ai khác. Cô không thuê nhân viên hay sao? Một mình sao có thể sở kịp ?
Trong ba năm qua hắn đã không thể chứng kiến những vất vả mà cô đã trải, hắn không thể thấy những điều chật vật mà cô gian nan vượt qua. Vậy mà ngay từ đầu vẫn còn cứng đầu không nhận tấm thẻ kia, ngược lại còn cảm giác mình mắc nợ còn trả lại tiền cho hắn.
Cô thật sự ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646818/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.