Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Tôi vẫn ổn. Ông chủ Long có chuyến công tác ở đây sao ?".
Hắn không nói chị nhẹ gật đầu một cái.
Lâm Tiểu Thanh nhún vai một cái rồi nói: "Vậy không làm phiền anh nữa. Tôi đi mua ít đồ. Tạm biệt".
Lâm Tiểu Thanh quay lưng bước đi, Long Mặc vươn tay định níu cô lại nhưng chỉ bắt vào khoảng không. Hương thơm quen thuộc của cô vương trên người hẳn khiến hẳn xao xuyển. Hắn nhìn bóng lưng người con gái kia bước đi, cảm xúc hụt hầng, thương nhớ thả sức ùa vào lòng hẳn. Hắn lại có chút vui mừng bất giác bật cười nhẹ, hẳn đã tìm thấy cô rồi.
Ròng rã suốt ba năm trời, hắn tự nhủ nếu cô không muốn gặp hắn thì hắn sẽ không tìm cô. Hắn nghĩ rằng một thời gian sẽ quên cô nhưng mà càng muốn quên lại càng nhớ, càng muốn xa thì lại càng muốn gần hơn.
Tìm được cô rồi, hắn không can tâm muốn rời đi thêm nữa.
Lâm Tiểu Thanh đi chợ về trên tay lỉnh kỉnh đồ đạc nặng nề, túi nào túi đó cũng lớn, tiếng chai lọ cọ vào nhau vang lên tiếng leng keng.
Long Mặc theo cô về tới làng chài. Hắn nhìn dáng người nhỏ bé phía trước mang nặng mà thương xót, mày hắn khẽ chau lại. Trước kia dọa cô, nạt cô, làm tồn thương cô bao nhiêu bây giờ tất cả đều vận vào hắn.
Hắn muốn chạy lại nhưng chân lại không nghe lời, cứ dậm tại chỗ trốn sau một góc tường nhìn người con gái kia.
Không ngờ cũng có ngày hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646816/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.